![]() |
|
![]() |
|
![]() |
#4
|
|||
|
|||
![]()
Lặng tiếng hát
chứ đâu phải là câm mẹ đau khổ chứ đâu phải là nô lệ huống chi nô lệ c̣n là con người huống chi con của mẹ mang một trời mơ ước... Ngày mai mẹ sẽ thành nữ hoàng. Con xin bố..... đừng uống! đừng say! bố giúp mẹ con gánh đỡ việc nhà. Bố có nghe không? lời con than thở bố vẫn cút rượu bố đi ngoài đường vùng vằng lườn lượn đánh vơng... Con không sợ nhục nhă con không sợ những chiếc mồm đít vịt lê la... nói về bố con chỉ kể về một bản anh hùng ca kệ cho môi truyền môi nói bố vẫn là bố của con! Bố không sợ chết nếu bố chết là vô nghĩa sống trên đời đâu phải hưởng thụ thôi!. Mẹ cũng không sợ chết nhưng hơn bố mẹ không sợ khổ mẹ ngày ngày vắt sức khoẻ nuôi con. Đời mẹ đâu dài để mà âu lo đời mẹ ngắn cũng chi cần hưởng thụ nhưng có phút nào mẹ hưởng thụ đâu? con c̣n nhớ mùa đông năm 96 nhà ta nghèo đâu có đủ cái ăn huống chi là quần ,là áo áo cộc rách vai con đứng giữa trời chiều.. Con đợi mẹ về nhưng không phải để lấy quà,lấy kẹo... bố con say lại đập phá trong nhà ông th́ nằm im đâu có làm được ǵ. Ông cũng khóc và con cũng khóc ông ôm con cho con đỡ sợ ấp ủ trong ông tôi thấy an toàn. Trong ḷng ông là một trái tim c̣n sáng dù ông chẳng đứng được lên con là ngôi sao của ông và có tên chưa bao giờ ông bỏ mặc con. Đồng hồ c̣n kêu ông c̣n thức giấc ông c̣n bên con tim ông c̣n đập hồn ông bên con khi xuống suối Vàng. Mẹ đă về làm chi được cũng ôm con vào ḷng xoa xít cũng ôm con-mẹ bằng da bằng thịt đâu phải thần tiên mà giải quyết được mọi việc trên đời. Mẹ cũng chỉ khóc trời như ông con th́ gào lên khóc đất một đời lo toan một đời chật vật đồ c̣n ǵ đâu bố đập hết rồi cúp rượu cắp lách đi t́m miếng mồi. Con c̣n nhỏ chỉ khóc van bố mẹ con khác trẻ em khác v́ con sinh ra mang theo kiếp khổ mẹ thế nào con thấm đỏ mảnh da. Con xin khóc và con tự nguyện sống bên đời đâu phải thiệt hết đâu sống trên đời con cũng không mong hoàn toàn được sung sướng sống trên đời không bao giờ con theo kiếp khổ ngón tay con đang đâm ra tương lai đang t́m sung sướng trời huấn luyện con vào lúc này. Con biết tất cả là đắng cay và thế gian sẽ chia cho người khổ những ngọt bùi bồi đắp lại đắng cay con sống th́ nửa tỉnh,nửa say nh́n vào khổ đau nhưng lại hướng về tương lai mẹ mong con măi măi trưởng thành. Roi con không sợ sống cũng chẳng sợ đau khổ là chi ? ngươi trợn trừng mắt ra mà ta phải sợ chân lí cho người chiến thắng chiến thắng cho người biết vượt qua cánh hoa sẽ luôn thơm nếu người biết t́m hạnh phúc mẹ ta bước cùng lật đổ đau khổ bên ta! Vết xe lăn ta sẽ nh́n theo ta lấy đó làm gương thử thách ta sẽ xây thành đường bê tông phẳng lặng chứ không phải là vết xe lăn ngày xưa. Bố mẹ đi con cũng đi con sẽ hiên ngang đi dưới mặt trời con sẽ lên cao bằng con đường ấy con sẽ xây dựng cuộc đời biết mấy con sẽ bay bay măi .... đến vùng trời ước mơ của con vùng trời ước mơ vùng trời của cổ tích luôn hướng về những điều rất thực giúp lấy người và sẽ vượt lên! con vượt lên bằng đạo đức nhân nghĩa... như những lời ông dạy cho con. Ấy nhớ lại mùa đông 96 đêm thâm cuồng mắt mẹ cũng thâm theo mẹ đan con chiếc áo len đỏ tượng thần trong con là mẹ qua chiếc áo len hồn sâu mẹ xâu thành chuỗi để cho con hơi ấm của mùa đông. Những tháng ngày tuổi thơ mộng mơ Tôi khổ đau nhưng không hận ông trơi! Tôi c̣n nhớ mẹ tôi kể thật đau đói kém năm ấy hàng xáo... mà gạo ăn không có mẹ ra đồng bẻ bắp ngô non mẹ ra đồng ngắt vài ngọn rau dền cơn, mằn muối nhiều khi rau sam,củ chuối ăn tạm cho no... Đường th́ xa con ốm con ho mẹ địu con lên trên trạm xá qua băi tha ma con run v́ gió chiếc áo cuối cùng mẹ đắp qua lưng tiền không có mẹ bán máu để dùng vài ngày nhịn đói mẹ vẫn đi làm hao gầy thân xác thâm c̣ lặn lội bờ hoang... mẹ bắt con cua , con cá cờ ...cạn kiệt bờ mương mẹ xắn quần ống dê đút con cua con cá về giă nấu cháo cho con. Nhưng mẹ ơi ! Đừng... buồn buồn nữa ngày mai trời sáng tỏ con sẽ bù đắp gấp trăm trăm lần! Thương con c̣ đậu phải cành tre con sẽ mồ côi thành ma đói nhập vào bầy chúng sinh tội lỗi. Mẹ ....đừng để con mồ côi con chẳng cần ǵ hơn ngoài nửa bát cơn sôi (cơm trộn nước sôi) me đừng nghĩ quá làm nhiều mất sức con thương mẹ đời đời tóc bạc hoà vào biển Đông cũng không rửa hết tấm ḷng. Mẹ là biển lớn vô tận mẹ là giếng sâu không đáy công ơn của mẹ không ǵ đo nổi thế gian này rộng lớn cũng không bằng được con tim mẹ ta. Biết thế gian cạm bẫy rất nhiều mẹ dậy con toàn điều hay lẽ phải năm lên ba con tám cân mẹ bế con mà khóc. Nấu cơm xoong gang đun bằng bếp rạ chưa bao giờ cơm sống, cơm khê con thương mẹ ḷng con tái tê con chưa bao giờ bất cẩn để rồi đây bố mẹ lại căi nhau. Bùa húng đen nhuộm đầy màu bếp như đời mẹ đă bao lần thấm mệt phủ đầy người mẹ yêu thương! Con đi học về đến nơi đến chốn mẹ yên tâm làm việc đỡ thêm một gánh lo. Bầu trời th́ càng to mặt trời th́ càng sáng con được tự do khi mặt trời hoá thành màu đỏ hạnh phúc kề bên t́nh yêu sáng tỏ mẹ không phải buồn phải nhỏ lệ v́ con mưa đă khóc rồi rửa tan đau khổ. Con nhớ mùa xuân năm 97 mẹ bị thương cả đời giờ nay sơ sẩy mẹ nằm giường buốn,năm ngày nhà ta ăn rau thay cơm củ chuối làm đồ tráng miệng mẹ nằm giường nhỏ nước mắt ướt chăn. Vui về một tháng năm chưa thấy vui về cuộc đời biết mấy con mẹ trạng nguyên được rước quanh làng. Mẹ chưa biết ngày sẽ không tàn khi con người ta nỗ lực mẹ không biết đời hướng về ánh sáng sẽ nh́n rơ tương lai. Con mong ước có một ngày mai con đổi sắc và trời thay mai con xin viết vào trang thơ lớp bốn "Tuổi đời lúc nhỏ " (bài thơ đầu tay) là tuổi thơ của con. Mẹ chưa biết trái đất vẫn quay về tương lai khi con bắt đầu từ hiện tai khi tuổi con c̣n thơ dai bâng khâng ngơ ngác ... nai vàng. Ông tôi mất mẹ bán đất chuyển lên nhà mới. Bách hoá bé con chủ nhân là mẹ có vài thước ruộng mẹ chẳng chịu cho ngày tháng vẫn lo hướng về cây lúa. Nhà mới của ta đă có gác hai chiều mẹ lên ngắm hoàng hôn gọi núi quê mẹ không xa nhưng lại thấy xa vời. Mẹ tưởng niệm tuổi xuân và cuộc đời qua màu đỏ của hoàng hôn chảy máu qua ḍng sông đă yên ngày thác lũ nhưng vẫn cuồn cuộn những sóng gió, phong ba. Mẹ vẫn chưa đươc yên ôi... mẹ của ta bao giờ trời đất nở hoa xin dành một chút cho mẹ ta vui mừng! Dáng mẹ đẹp biết bao! ngồi bậc thềm vá áo từng mũi kim đường chỉ đan vào nhau rất thạo. Mắt mẹ cũng đă kém hồn mẹ không c̣n xanh một hoạ sĩ vô danh chộp ngay lấy h́nh mẹ. cửa nhà luôn ngăn lắp bậc tam cấp đầy ắp những bước chân của chàng Sáng... |
|
|
![]() |
![]() |