NguyetVien


Trở lại   Nguyệt Viên > Vườn Văn Học > Truyện Sưu Tầm > Truyện Ngắn
Nạp lại trang này Nước như nước mắt

Thông Báo
Hướng dẫn cách đăng kư nick tham gia Nguyệt Viên
Cuộc thi thơ Đường Luật "T́nh yêu 2020""
Lời cảm ơn và h́nh ảnh của chuyến đi "Thương về Miền Trung 2010"

Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 25-06-10, 11:33 PM
Avatar của viet tam
viet tam viet tam đang ẩn
CM Môn Sinh
 
Tham gia ngày: Jun 2010
Bài gửi: 256
Thanks: 259
Thanked 648 Times in 220 Posts
Mặc định

Sáo hơi tuyệt vọng, nó vẫn chưa trả được thù chồng. Người xóm Rẫy ghé qua bè mua rau đổi nước cắt Sáo bằng ánh mắt căm ghét đến rát mặt, ư nói "thứ người ǵ tệ bạc, đi làm tôi mọi cho giặc...". Sáo càng nôn nóng, sợ năm dài tháng rộng mớ màu xanh ngằn ngặt trên bè sẽ loang hết mảng tím bầm trong ḷng nó. Vậy đâu có được. Nhưng kết thúc bằng cách xiên một mũi dao th́ quá dễ cho anh ta. Cái cảm giác sống mà mất hết, nh́n thấy mọi thứ chung quanh tàn rữa mới ghê. Nhưng những thứ mà kẻ thù yêu quư Sáo đều không thể chạm vào. Trẻ con, đàn bà, và cả những giồng rau trái thênh thang trên bè - thứ mà mùa nước đuổi trắng xóa những chân trời, chúng là vàng. Có thể anh ta c̣n thứ quư giá hơn, Sáo đang t́m kiếm. Nó tới gần anh ta hơn, tới mức có thể nghe giữa những cơn nín thở là tiếng nuốt nước bọt lục cục trong cổ họng. Có lần vô t́nh cùng khiêng chung một cái lu, Sáo bỗng thấy cảnh này sao giống đôi vợ chồng đang chuẩn bị đón mưa đầu mùa, ư nghĩ làm nó giật ḿnh buông tay làm lu rớt xuống mấy ngón chân anh ta tươm máu. Sáo đau, đến nỗi nó tin rằng nếu lưỡi dao thấu qua ngực anh ta chắc nó là người gục xuống.

Phát hiện đó làm Sáo về luẩn quẩn gần mộ chồng ân hận cả ngày. Oán đong đầy lại. Sáo bắt đầu ráo riết t́m kiếm, bằng cách nh́n rười rượi vào mắt anh ta mỗi khi chạm nhau giữa mấy luống cà chua, dưa chuột. Bằng cách vu vơ hát lên một câu hát cũ, hoặc ra ngồi nh́n trời nước chỗ cây quao. Trời ơi, khi mà mỗi tấc đất trên bè này đều là một tấc vàng, th́ người ta bứng trồng lên đó một cây quao, chẳng làm ǵ cả, trái không ăn được lá lại hôi ŕnh.
Anh ta không thèm giải thích. Con người kỳ cục đó hùng hục làm giàu, nhưng có khi Sáo thấy anh ta đứng ngó bạn hàng vây quanh vợ ḿnh, ngó những xấp tiền xập x̣e bằng cái nh́n trống rỗng, tựa như chúng vô nghĩa. Dù nhiều tiền th́ ǵ cũng có, có cả nhà chức trách hồ hởi ghé chơi. Bạn làm công lâu năm vui miệng kể hồi lập bè anh ta cũng chỉ nói với vợ một câu, “tôi ra sông làm rẫy, em ưng th́ theo…” Bè dứt khoát phải đặt ở ngă ba sông Sắc, người xóm Rẫy đi chợ đằng nào cũng phải ngang qua. Vợ anh ta nghĩ chắc chồng nhớ sông, nhớ quăng đời lênh đênh nên quyết ra bè sống. Sau này nước đuổi, rau trái quư như vàng, bên nhà vợ khen con rễ biết nh́n xa trông rộng. Sáo nghe chuyện nghĩ, th́ anh ta hại chồng nó chết mà có giải thích ǵ đâu.

Mỗi khi nh́n những bông quao trắng muốt, Sáo nghiến ngầm trong bụng, thằng gian ác thằng gian ác, ḿnh căm thù ḿnh căm thù ḿnh căm thù. Như thể không đinh ninh vậy th́ Sáo sẽ coi anh ta như người yêu cũ mất. Vậy đâu có được.

Một bữa người ta cho phun thuốc khắp nơi trên bè. Mọi bán mua vốn đang tấp nập bỗng dưng ngưng bặt. Bà chủ của Sáo cũng không trèo đê ra với chồng. Tắm đêm giữa chừng Sáo để nguyên quần áo ướt xông vào căn pḥng người đàn ông đó. Anh ta nằm im ĺm như mặt ao ngày không gió, cả khi bọc tay nó trong bàn tay chai cứng v́ từng chèo chống sông hồ.

- Em đi với tôi nghen…
Sáo muốn khóc. Câu nói này Sáo đă nghe lần đầu dễ chừng bảy năm trước, hồi chưa lấy chồng. Sáo đùng đưa chân khỏa nước trên sông, nói má em bệnh không ai lo. Lần thứ hai ngồi dưới cḥm quao lập ḷe đom đóm, nó nói má em nhận lễ của người ta rồi. Lần thứ ba là vào một mùa mưa, bữa đó đi chợ, đứng đụt mưa ở hiên nhà người ta, gió tạt làm hai ống quần sũng nước, Sáo bỗng nghe ai đó nói “em đi với tôi nghen…”, như tha thiết như thương hại, xót xa… Nó đi hết chặng đ̣ rồi, về tới nhà vẫn c̣n nghe. Chục bữa sau vẫn nghe. Sáo không đi chợ nữa, cần ǵ th́ chồng đi hoặc nhờ hàng xóm tiện thể mua giùm.

Nhưng Sáo có cài bao nhiêu cửa, có ngồi miết trong buồng th́ vẫn nghe “hăy đi với tôi…”. Bằng thứ âm thanh chỉ ḿnh nó biết, nó nói đâu có được, tui mắc nấu cơm cho chồng tui, người khác không biết ư ổng nấu ăn sẽ ấm ức lắm. Như bữa ở chợ Sáo nói mắc đi mua chỉ về cho chồng vá chài. Sáo luôn phải bận bịu, vướng víu v́ ai đó, dù đôi lúc giữa đêm Sáo mặc lại áo, nó nghĩ nếu đi với Câu Nói th́ giờ chắc ḿnh được ngủ rồi.

Lần cuối cùng Sáo nghĩ tới chuyện nắm tay Câu Nói ra đi, là khi chồng Sáo nhảy lên chiếc xuồng câu bơi đi hái trộm ng̣ gai nêm canh cá Bạc Đầu. Nh́n theo anh rẽ lân tinh lấp lánh như con tôm mon men vào ven đó, Sáo nghĩ, nếu con cá, cọng ng̣ có thể làm anh vui vẻ tới vậy, th́ không nó cũng không sao. Nó muốn có một đứa con được tạo thành bởi t́nh yêu chớ không phải bởi phép màu của cá. Đang nghĩ bùi ngùi bỗng có người tới gọi, chồng bây bị người ta đánh té xuống nước chết queo rồi. Sáo chôn cất cuộc đi, v́ mắc tang tế, đ̣i công lư cho chồng, cúng quảy người nhà chồng. Chớ ai.
Signature: xin đừng đụng vào cây mùa lá rụng...
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to viet tam For This Useful Post:
Lữ Khách (26-06-10), phale (26-06-10)
Trả lời


Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của ḿnh

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 12:58 PM

© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.