![]() |
|
![]() |
|
![]() |
![]() |
#111
|
|||
|
|||
![]()
Đầy lắm vẫn chưa tràn!
Tình vỗ cánh cho buồn rơi ở lại Hóa giọt sầu bê bết tóc em tôi Người có hiểu có thương này phận gái Mỗi lần yêu là nhớ mãi muôn đời Vâng có lẽ em khéo vừa lại ngã Áo trắng tinh lại lem lấm mất rồi Ai chẳng biết áo thay rồi lại mới Nhưng nỗi buồn đâu biết thuở nào vơi Em trao cả chẳng ngại ngần trao cả Anh đáng yêu điều ấy chẳng cần bàn Nhưng anh mãi chỉ là cơn gió thoảng Bến đò chiều chân lữ khách vừa sang Em quỳ mọp mong anh quay trở lại Những nhớ thương quay quắt ở trong lòng Như dã tràng xe cát lấp biển đông Thân rệu rã vẫn chưa tàn hy vọng Đời thì chóng mà xuân kia bất tái Ủ ê hoa từ độ bướm không về Em muốn thét muốn gào nhưng chỉ khẽ... Co mình về nép vỏ ốc trăm năm Ai bảo thời gian là viên thuốc thần tiên Sẽ xoa dịu những nỗi đau và vết cắt Em chỉ biết nỗi buồn không muốn nhặt Chẳng hiểu vì sao đầy lắm vẫn chưa tràn KHT Lần sửa cuối bởi kehotro; 28-04-11 lúc 12:19 PM |
#112
|
|||
|
|||
![]()
Sài Gòn thứ bảy
Sài gòn hôm này đẹp lắm em ơi! Nắng cứ mênh mang, khảm ánh vàng cho lung linh mọi thứ Xanh ngăn ngắt tít tận trời cao Gió lãng du chợt khẽ thì thào Lay lay bờ lá Đụn mây trắng bềnh bồng thương đến lạ Lững lờ trôi Cuộc sống vội vàng giờ như chợt thảnh thơi Thứ bảy tuần ni sao mà hay thế nhỉ Phố thưa người và tiếng xe không rền rĩ Bầy sẻ nâu nhảy nhót chuyền cành Công viên giờ nhìn tựa bức tranh Đôi tình nhân khoác vai nhau thả bước Chiều xuôi chiều ngược bỗng thênh thang Họ thì thầm điều chi rồi hôn nhẹ ngỡ ngàng Má cô gái chợt hồng như mận chín Cỏ mím môi cười khéo nhịn Phượng vĩ run người hoa trải thảm đường đi Đàn trẻ con cười rúc rích điều gì Áo đẫm mồ hôi mà mặt mày rạng rỡ Lòng tôi như chợt mở Có điều gì vừa khẽ chạm vào tim. KHT |
#113
|
|||
|
|||
![]()
Sớm bình minh
Em chợt đến chợt đi như định mệnh Một con tàu vừa tách bến hoàng hoa Cơn mưa cuối ướt bờ vai em nhỏ Giọt lệ trời se sắt trái tim ta Tiếng còi thét hồi dài đau thắt dạ Nửa vầng trăng cô độc giữa miên trường Đông nhẹ bước xát lạnh vào vết cũ Chửa liền da lại rách toạt đau thương Anh vẫn nhớ em yêu mùa thu lắm Và mắt em nhuộm trong vắt trời thu Sóng vỗ bờ từng con sóng nhẹ ru Em xõa tóc trói tình anh vào đó Anh vẫn nghĩ khoảng trời kia thật nhỏ Chẳng bao la để chứa nổi tình mình Anh vẫn nghĩ sao trên trời chẳng đủ Để thắp vừa cho nỗi nhớ lung linh Thôi tất cả đã gọi là kỷ niệm Em ra đi anh làm bạn với mình Vần thơ trải nỗi niềm trong quạnh vắng Phía chân trời hơ hãi sớm bình minh KHT |
#114
|
||||
|
||||
![]()
Anh KHT dạo này toàn chơi thơ tình nghen
![]() CHIỀU TÀ Anh vẫn biết bình minh màu tím Sao lòng anh thắm ráng trời chiều Anh vẫn biết ngày xưa là kỉ niệm Sao thời gian vẫn thắm trái tim yêu Anh vẫn biết cây mùa thu lá đổ Níu kéo chi chiếc lá cuối cùng Anh vẫn biết tình vô duyên khắc số Sao bàn chân mơ mãi đường chung Anh vẫn biết con tàu xưa rời bến Sao lòng anh vẫn thét váng tiếng còi Anh vẫn biết em ra đi không hẹn Sao hằng ngày chờ đợi...một mình thôi Anh vẫn biết vần thơ dù da diết Chỉ riêng anh.Anh ghép một mình Ráng vẫn đỏ một trời hối tiếc Cho chiều tà vẫn ngóng bình minh Lần sửa cuối bởi Vịt Anh; 21-04-11 lúc 05:49 PM |
#115
|
|||
|
|||
![]()
Lỗi lầm
Thơ chếnh choáng vùi say vào con chữ Ngả nghiêng nằm duỗi dọc cặp chân thon Ta mê đắm những hình hài vóc ngọc Nối vào nhau sơn thủy tạc đôi hòn Ta nhào nặn ghép da nàng bóng bẩy Ta hữu tình điểm mắt phượng mày cong Môi cánh cung bờ dưới mọng quả hồng Dọc dừa mũi ôi dào xinh quá đỗi Thừa nông nỗi ta tặng nàng tim nhỏ Cũng yếu mềm cũng đa cảm như ai Cũng say mê cũng thao thức canh dài Cung chiếu mệnh khảm đào hoa một kiếp Nào đâu biết đa tình là cái nghiệp Lỡ vương mang là nặng kiếp trả vay Mỗi khi tỉnh thấy nàng ngồi gõ nhịp Điệu bi ai thổn thức nhói tim này Ta tự hỏi mình sai từ đâu nhỉ Có đúng không khi cảm xúc đưa vào Ta tự nhủ mình bạo tàn quá đỗi Nối thơ-tình cho dáng ngọc xanh xao Buồn trông về phía trời cao Một con hạc trắng vừa chao xuống trần! KHT Lần sửa cuối bởi kehotro; 27-04-11 lúc 01:14 AM |
#116
|
|||
|
|||
![]()
LEN LÉN …
Đau vạn nỗi cát hóa thành hạt ngọc Bao nhiêu ngày là từng ấy trở trăn Ngọc dẫu quý nhưng đừng nên đánh đổi Kẻo hồn ta nhiều vết dấu chai hằn Em con gái tuổi đương xuân nhiều mộng Bước vào yêu con tim nhỏ bềnh bồng Anh mở cửa cho vườn yêu rực rỡ Nụ hôn đầu hạnh phúc chợt mênh mông Anh chăm sóc vỗ về từng giấc ngủ Bảnh mắt thôi là chào nhỏ… lòng anh Dòng tin nhắn cuối hàng đều bỏ lửng… Muốn ghì em cho nỗi nhớ tan tành Anh thường hỏi em có là tiên giáng Mà long lanh rực sáng cả bầu trời Anh thường bảo em kết tinh của đất Để hương nồng chao đảo trái tim côi Rồi một buổi mưa đêm về giăng lối Em co ro trong tay ấm nồng nàn Bờ môi nhỏ mơn man bờ môi nhỏ Anh trở về tư thế của A Đam Trong đêm đen tiếng xé vỡ ngàn vàng Giọt nước mắt trinh nguyên lăn vào gối Bến trong đục thân cò giờ đã lội Đóa Trà My sóng soải giữa đời thường Em trở về với bao nỗi vấn vương Nửa nhớ anh nửa giận mình nông nỗi Trong cơn mơ hộc hằn ai vấn tội Hốt hoảng giật mình len lén một niềm đau KHT |
#118
|
|||
|
|||
![]() Quote:
Này này! Cây phất trần bụi bám là sao hả? Quân bình và thả lỏng Đừng dồn hết một nơi Luôn chừa mình lối thoát Ắt luôn luôn mỉm cười. |
#119
|
|||
|
|||
![]() Quote:
![]() ![]() Vụ cây phất trần bụi bám huynh rành quá rồi còn hỏi muội là sao? Thì chừa dăm lối thoát Khi cần lại nan leo Đến nơi này tìm Bụt Chán! Cây phất trần teo... ![]() ![]() Lần sửa cuối bởi phale; 27-04-11 lúc 02:18 PM |
#120
|
|||
|
|||
![]() Quote:
Chẳng ai ngó đến mình Mà chuyện chi không hỏi Cứ đi vòng đi quanh? |
![]() |
|
|
![]() |
![]() |