![]() |
|
![]() |
|
![]() |
![]() |
#31
|
||||
|
||||
![]()
MXTD - 44
CON KHÔNG VỀ XUÂN NÀY Gió thoang thoảng đong đưa nhành mây trắng Giọt sương rơi rớt nhẹ dưới bậc thềm Con giật mình nghe mùa xuân nẩy lộc Bỗng bồi hồi từ khóe mắt lặng rơi. Đêm gác trọ vùi mình trong giấc mộng Nhớ quê xưa vò võ bóng mẹ già Nhành mây trắng đợi con về trước ngõ Gió vô tình hụt tiếng gọi xa xăm. Con không về mắt ai mỏi chờ mong? Cành mai nở rưng rưng giọt lệ trắng Chiều ru chiều trong từng cơn ớn lạnh Phía xa xa đồng vọng khúc ca buồn… … Miền Trung nghèo, đã khuất dười hoàng hôn Còi tàu rít nghe nhói đau người xa xứ Đêm phương Nam gói mình trong nỗi nhớ Miền Trung ơi, con vỡ vụn tiếng lòng mình… Đọc xong bài thơ, cứ có cảm giác là lại trong dạ, sao mà giống tâm trạng mình đến thế. Đọc rồi, đọc nữa, rồi từng chữ cứ bám lấy mình không dứt! Bài mới được anh LK đưa lên, những người quen biết ai cũng hỏi "Bài đó của Linh hả?" Ừ, cũng là xuân xa xứ Ừ, cũng là đất miền Trung... Con giật mình nghe mùa xuân nẩy lộc Bỗng bồi hồi từ khóe mắt lặng rơi. "Bồi hồi" lại có thể "rơi", 1 cách ẩn dụ rất lạ, nhưng mình lại thấy thích, cái cảm giác thẫn thờ khi nhớ về 1 điều gì đó không nhất thiết phải thật rõ ràng, đôi khi chỉ là những ơ hờ, mông lung..., ừ, mơ mộng để rồi thấy cảm xúc của mình cũng không thể gọi tên, mà vốn dĩ nó đã có tên rồi đấy thôi? Cảm xúc! Thích cách đưa cảnh vật vào trong bài một cách tự nhiên và đầy chất như bài này Gió thoang thoảng đong đưa nhành mây trắng Giọt sương rơi rớt nhẹ dưới bậc thềm Nhành mây trắng đợi con về trước ngõ Gió vô tình hụt tiếng gọi xa xăm. Cành mai nở rưng rưng giọt lệ trắng Mình thích những từ ngữ mới mẻ, gợi hình và xúc cảm, chắc cũng vì thế mà mới đọc vào , cứ đọc nữa, rồi đăm đăm nhìn. Người ta thích những cái giống mình, dù là con mình hay con người nhưng thấy nó giống mình thì vẫn thích, vẫn ưa cưng nựng Con không về mắt ai mỏi chờ mong? Cành mai nở rưng rưng giọt lệ trắng Chiều ru chiều trong từng cơn ớn lạnh Phía xa xa đồng vọng khúc ca buồn… Không biết cảm xúc của tác giả khi viết bài này có giống mình không mà sao mắt cũng thấy nhoè dần đồng lúa chín, cánh diều trên cao khuất mãi ở chốn nào. Chiều ru chiều...kể ra cũng đúng! Cứ vào hoàng hôn con người ta lại dành nhiều thời giờ cho cảm xúc, phải chăng vì thế mà tác giả gọi là "chiều ru chiều" mà không phải là "ngày ru ngày" hay "đêm ru đêm" … Miền Trung nghèo, đã khuất dười hoàng hôn Còi tàu rít nghe nhói đau người xa xứ Đêm phương Nam gói mình trong nỗi nhớ Miền Trung ơi, con vỡ vụn tiếng lòng mình… Ai xa quê rồi, ai ở nơi đất khách rồi mới hiều được cảm giác nhớ nhà nó mãnh liệt như thế nào Đôi khi ngồi, mắt vẫn vô hồn xa xăm về phía chân trời vô định, tìm cái gì? Mình cũng chẳng biết! Đêm thì có màu đen! Trong màu đen thấy lòng mình trống trải, nhớ, nhớ đến khôn cùng! Ừ, tất cả giờ chỉ còn vọng lại phía sau, nỗi nhớ vẫn âm ỉ, và miển Trung vẫn xa mãi... một chuyến tàu. Có lẽ "thương nhau thương cả đường đi lối về", đọc bài thơ và thích, chả hiểu vì sao thích, cũng thể là tự dưng thích! Có thể mình chưa hiểu hết! Mà cũng có thể nó giản dị, mộc mạc không có gì lẩn khuất. Một tấm gương, nhìn vào đó để thấy tâm trạng mình đang dậy sóng giữa những con chữ tưởng như bình lặng. Mình thường hành động theo cảm tính, nên yêu ghét không đặt nặng vấn đề gì khác ngoài cảm xúc của mình, đôi khi với mình là tất cả nhưng với người ta lại không là gì cả? Lại cái tâm trạng ko bình thường....thôi, không nói nữa, chỉ là nếu được, muốn ôm trọn...tác giả của bài thơ ![]() Cám ơn tác giả! Cám ơn tác giả đã nói thay Linh cảm giác này, cảm giác "con không về xuân này"...miền Trung ơi! ![]() Lần sửa cuối bởi Như Diệu Linh; 24-02-11 lúc 09:22 PM |
The Following 10 Users Say Thank You to Như Diệu Linh For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (25-02-11),
CM4Q (24-02-11),
huongnhu (25-02-11),
Lữ Khách (25-02-11),
LAO HAC (24-02-11),
Nguyễn Việt Hà (27-02-11),
Nhím con (25-02-11),
phale (25-02-11),
Thành Phạm (04-11-14),
Vịt Anh (25-02-11)
|
#32
|
||||
|
||||
![]() Quote:
Vịt cảm nhận gì thì nói vậy à nha ![]() |
#33
|
|||
|
|||
![]()
MXTD - 26
PHIÊN CHỢ CUỐI NĂM Mùa xuân về trên những chiếc xe thồ Kĩu kịt chở cành đào ra chợ Mùa xuân mềm những tán cây khô Lớp lớp chồi non vừa nhú Xuân rạng ngời mắt người quê lam lũ Lựa hoài quần áo cho con Xuân đậu vào cái diều căng tròn Con gà trống bị nhồi mắc nghẹn Xuân ửng hồng má cô nàng bẽn lẽn Em còn bé lắm anh ơi... Xuân trong veo khúc khích nụ cười Anh bán hàng đến là vui tính Khoác bộ cánh điệu đà,xúng xính Chợ uốn mình khoe những đường cong Gió tị nạnh xua cái rét căm căm Không thể làm dòng người vãn bớt Người tất tả khắp nẻo đường xuôi ngược Vẳng tiếng loa rè của gã hát rong "Diêu bông ơi,hỡi diêu bông..." Chiếc nón sờn đựng đầy bạc lẻ Chạm mắt vào tựa đề bài thơ, ký ức của những mùa xuân xưa cũ bỗng ào ạt theo nhau về... 18 năm rời xa ngôi nhà xưa, con phố cũ, tôi chưa một lần đi lại phiên chợ cuối năm của tỉnh lỵ hiền hòa nhỏ bé miền Tây nguyên. Những phiên chợ mà ngày xưa, tôi thường theo mẹ tất tả chọn những bó huệ thật thơm, lựa hoa quả thật đẹp để chưng trên bàn thờ ông bà trong những ngày tết, rồi lựa mua thịt, mua rau... và những thứ cần thiết khác. Dù tỉnh nhỏ, chợ cũng nhỏ, nhưng phiên chợ cuối năm bao giờ cũng tấp nập, đông đúc từ sáng đến tận chiều tối... Mùa xuân về trên những chiếc xe thồ Kĩu kịt chở cành đào ra chợ 2 câu đầu của bài thơ đã giới thiệu ngay với người đọc một phiên chợ của miền Bắc. Những chiếc xe thồ kĩu kịt chở đào ra chợ đã vẽ lên một ngày cuối năm nao nức. Dương như chợ là nơi mình có thể nhìn thấy bốn mùa thay đổi. Chỉ cần nhìn thấy hoa đào bày bán, là biết ngay mùa đang Xuân, ngày đang Tết... Mùa xuân mềm những tán cây khô Lớp lớp chồi non vừa nhú Chợ này hẳn là chợ quê, khi hướng tầm mắt người đọc vào những tán cây khô đang mềm với lớp lớp chồi non nhú. Chợ thành thị chỉ có nhà lồng bốn bề tường xây, có lấn ra hè cũng là nền gạch... Một phiên chợ quê thật gần gũi trong ký ức của tôi. Những câu tiếp theo đã thêm vào những mảng màu rõ nét hơn, sinh động cho phiên chợ quê. Giống quá với những mảng màu trong ký ức. Ngừng thật lâu ở câu "Xuân rạng ngời mắt người quê lam lũ. Lựa hoài quần áo cho con", lòng rưng rưng quá. "Người quê lam lũ ấy" có khác gì mẹ tôi xưa đâu. Dù lam lũ thế nào, ngày tết mẹ tôi cũng ráng mua cho 6 anh chị em tôi, mỗi người một bộ đồ mới. Thời đó, anh chị em tôi chỉ biết vui mừng háo hức khi có đồ mới mặc tết chứ chưa đủ sâu sắc để hiểu mẹ phải dành dụm chắt chiu thế nào để có những ngày Tết đầm ấm cho cả nhà. Rưng rưng vì "người quê lựa hoài"... Lựa hoài hẳn là vì cái áo ấy đẹp mà đắt quá...muốn mua cho con lắm... nhưng túi tiền ít ỏi... làm sao đây... Đọc mà thương quá. Và rồi cũng ngừng thật lâu ở câu: Xuân đậu vào cái diều căng tròn Con gà trống bị nhồi mắc nghẹn Cái nghẹn của những con gà trống đang bị nhồi cho căng diều kia khiến tôi thật chạnh lòng... Chạnh lòng cho người bán gà hẳn nhọc nhằn lắm mới cố nhồi đến mắc nghẹn những con gà tội nghiệp, may ra chúng nặng thêm ít nhiều, để có thêm chút tiền còm cõi mua Xuân cho gia đình mình. Tôi chắc rằng những người bán gà ấy đang có những đứa con chờ "manh áo mới" chiều nay ba mẹ sẽ mua về... Ôi những người quê lam lũ! Xuân ửng hồng má cô nàng bẽn lẽn Em còn bé lắm anh ơi... Xuân trong veo khúc khích nụ cười Anh bán hàng đến là vui tính Phiên chợ như một bức tranh đủ màu sắc. Đi hết những gam trầm, lại gặp những gam vui khi bức tranh có thêm má em gái nhỏ hồng hồng, có anh bán hàng vui tính, và nhờ thế mà mùa Xuân cũng nhiều sắc thái hơn. Tôi thích chữ "Xuân trong veo" mà tác giả dùng ở đây. Xuân trong, nên phản chiếu thật rõ ràng những hình ảnh "chợ cuối năm". Khoác bộ cánh điệu đà,xúng xính Chợ uốn mình khoe những đường cong Gió tị nạnh xua cái rét căm căm Không thể làm dòng người vãn bớt Những đào, những hoa, những cây, những gà khoác lên chợ một chiếc áo mùa Xuân đa sắc điệu đà, xúng xính. Tôi tủm tỉm với hình ảnh "Chợ uốn mình khoe những đường cong". Những đường cong hẳn là do sự bành trướng của hàng quán ngày tết tạo nên. Hàng này lấn ra một tí, hàng kia sẽ không chịu kém... cứ thế mà cong chỗ này, uốn chỗ kia... tác giả đã thật tinh nghịch khi nhìn thấy một cô gái xuân thì nằm khoe đường cong trong cái ồn ã của chợ. Những đường cong duyên dáng dáng đến độ "gió phải tị nạnh", và hấp dẫn đến độ, những dòng người dồn về không ngớt mặc cho "rét căm căm"... Cái đặc biệt của chợ tết là đây. Người tất tả khắp nẻo đường xuôi ngược Vẳng tiếng loa rè của gã hát rong "Diêu bông ơi,hỡi diêu bông..." Chiếc nón sờn đựng đầy bạc lẻ Nét vẽ cuối cùng của tác giả gieo vào lòng người đọc một nốt lặng... Một gã hát rong lang thang trong ngày cuối năm, không nhà không cửa... thật đối lập với những người đang nao nức sắm Tết... "Câu hát Diêu bông ơi, diêu bông hỡi" thường ngày nghe đã buồn, vọng lên vào thời khắc cuối năm nghe càng não nề... Cũng may, "chiếc nón sờn đựng đầy bạc lẻ" khiến lòng ta đỡ nặng... Dù gì, gã cũng sẽ có được ngày Tết không đến nỗi đói khát... Một phiên chợ đưa ta đến với thật nhiều cung bậc cảm xúc. Tôi ngẫm nghĩ, tác giả nam hay nữ? Là người phụ nữ tất tả như mẹ tôi ngày xưa mà trong những ngày giáp Tết hầu như đi chợ suốt? Hay là nam như ba tôi ngày xưa, những ngày Tết ngược xuôi chiếc xe máy cà tàng để thồ những thứ mẹ tôi mua? Tôi nghĩ là nam qua cái cách tác giả quan sát rất rộng khắp này. Cảm ơn tác giả đã đưa tôi về lại với ký ức của mình! Lần sửa cuối bởi phale; 25-02-11 lúc 10:39 AM |
The Following 10 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
Đông Dung (20-03-11),
Cá chuồn (25-02-11),
CM4Q (25-02-11),
huongnhu (25-02-11),
Lữ Khách (25-02-11),
Nguyễn Việt Hà (25-02-11),
Như Diệu Linh (25-02-11),
Nhím con (25-02-11),
Thành Phạm (04-11-14),
Vịt Anh (25-02-11)
|
#34
|
|||
|
|||
![]()
HNhu xin xóa!
Lần sửa cuối bởi huongnhu; 26-02-11 lúc 07:53 PM |
#35
|
|||
|
|||
![]()
HNhu xin xóa!
Lần sửa cuối bởi huongnhu; 26-02-11 lúc 07:54 PM |
#36
|
|||
|
|||
![]()
HNhu xin xóa!
Lần sửa cuối bởi huongnhu; 26-02-11 lúc 07:55 PM |
The Following 3 Users Say Thank You to huongnhu For This Useful Post: | ||
#37
|
||||
|
||||
![]() Quote:
Một bài thơ hay, chưa hẳn là đạt giải cuộc thi nào đó. Nhưng một bài thơ đoạt giải một cuộc thi nào đó, có thể nó chưa hay lắm, thì ít nhất, cũng phải đảm bảo được rằng, nó đáp ứng những yêu cầu cơ bản về quy chế của cuộc thi. Cuộc thi là một cuộc chơi, và có luật chơi của nó... Đồng ý chứ, huongnhu Quote:
Quote:
|
The Following 8 Users Say Thank You to Quân Tấn For This Useful Post: | ||
CM4Q (25-02-11),
huongnhu (25-02-11),
Nguyễn Việt Hà (27-02-11),
Nhím con (25-02-11),
phale (25-02-11),
Thành Phạm (04-11-14),
tranthehai04 (27-02-11),
Vịt Anh (25-02-11)
|
#38
|
|||
|
|||
![]()
Hhahahahaa, HNhu thanks chú...bắt giò! Hồi trưa, vừa ngủ gục, vừa đọc. Nên, nguyên sinh biến thành quyên sinh. hahahahahaaa, rất rất cảm ơn chú. HNhu đang cười bắt chít. Chung qui đổ thừa hoàn cảnh. Hhahahaah
Tự tin là HNhu thuở giờ. ![]() Nhưng, HNhu hông phải là nhà phê bình nghen chú. HNhu chỉ là nhà đọc thơ thôi. Đọc, cảm nhận, theo kiểu của HNhu. Theo sở thích HNhu. HNhu biết, cảm nhận của HNhu hông giống ai. Và, ai giống cũng hông được. Một điều nữa, HNhu cũng biết, chẳng mấy ai ưa ba dòng linh tinh của HNhu. Có sao đâu. Tự tin viết thôi! Hnhu đó chú. Lần sửa cuối bởi huongnhu; 25-02-11 lúc 03:58 PM |
The Following 7 Users Say Thank You to huongnhu For This Useful Post: | ||
CM4Q (25-02-11),
Nhím con (25-02-11),
phale (25-02-11),
Quân Tấn (25-02-11),
Thành Phạm (04-11-14),
tranthehai04 (27-02-11),
Vịt Anh (25-02-11)
|
#39
|
||||
|
||||
![]()
MXTD - 32
XUÂN XƯA Xuân ấy anh ra đi Bến đò ngang tiễn biệt Để rồi sau cứ tiếc Sóng nước trôi qua, thèm… Đào ửng trên má em Anh run không dám hái Khuất tầm nhìn quay lại Vẫn biết xuân còn chờ… Anh nào đâu có ngờ Chỉ một lần lầm lỡ Bao mùa xuân dang dở Đau thắt mãi con tim. Chiến tranh xa bặt tin Thư phũ phàng không đến Xuân nay tìm về bến Xuân xưa sóng cuốn rồi. Còn xót mãi em ơi Mỗi mùa hoa đào chín Thấy nụ hồng chúm chím Tiếc hoa xưa cánh tàn. Thương xuân xưa xuân tan Con đò xưa đổi bến Bởi ra đi không hẹn Lòng neo mãi xuân xưa. Đọc bài này Vịt cứ liên tưởng đến Trăng khuyết của Phi Tuyết Ba Anh ngỏ lời yêu em Vào một đêm trăng khuyết Bởi tình yêu tha thiết Biết tròn trước đêm rằm Em vui lúc trăng tròn Chạnh lòng khi trăng khuyết Anh ơi, anh có biết? Trăng hay tình lứa đôi? Sao anh lại ngỏ lời Vào một đêm trăng khuyết Ðể bây giờ thầm tiếc Một vầng trăng không tròn. Đều là thơ năm chữ,cái vần ở khổ đầu vô tình lại bị trùng.Đoán mò là BGK cũng nghĩ như Vịt nên bài thơ bị mất điểm.Hi,chắc là vô ý,thật xúi quẩy cho tác giả Vịt vote cho bài này,thấy nó đáng được vào vòng chung khảo. Vịt hông biết bình thơ,đã thử rồi mà hổng có bình được,đành lan man đôi dòng thôi.Hic,ngày xưa kiểm tra văn toàn xách văn mẫu ra chép trộm,nghĩ lại thấy ngốc Bài thơ là một câu chuyện về hai người yêu nhau mà không dám thổ lộ và rồi để lỡ tình yêu của mình.Đã xêm xêm hơn ba mươi bảy mùa xuân trôi qua rồi nhưng lúc mùa xuân về chỉ làm cho chàng trai thêm tiếc nuối không nguôi về mùa xuân xưa.Công nhận chàng trai trong bài thơ nhát số một.Bình thường thì có thể nhiều người nhát nhưng lúc ra đi trên con đò,sao không gọi với là đợi anh về em nhé có phải hơn không.Lúc đó người ta đâu có nhìn rõ mặt mình đang đỏ ửng đâu,cũng có phải đối diện với người ta lúc đang bối rối đâu.Ngốc thiệt.Con gái có lứa có thì,hông biết ý người mình yêu ra sao,đâu có dám đợi.Lỡ hết chiến tranh người ta đem theo cả vợ con về thì sao,chẹp chẹp. Vịt sợ chiến tranh.Sợ cảnh ly tán.sợ cảnh những làng quê xơ xác.Sợ cứ mối ngày lại có thêm những người bạn của mình về với đất.Sợ phải cầm súng xả đạn vào đồng loại của mình,những người cũng có gia đình,cũng có quê hương,họ phải mang tiếng giặc để phục vụ cho một nhúm tí ti người...Đọc bài thơ của tác giả lại có thêm một lí do để sợ....Nhỡ đâu có chiến tranh xảy ra và mình cũng nhát như chàng trai kia ![]() P/s:Hic,viết xong ngó lên trên mới phát hiện HNhu xóa hết lời bình của HNhu rồi Lần sửa cuối bởi Vịt Anh; 27-02-11 lúc 02:45 AM |
The Following 7 Users Say Thank You to Vịt Anh For This Useful Post: | ||
Đông Dung (20-03-11),
CM4Q (27-02-11),
Lữ Khách (27-02-11),
Nguyễn Việt Hà (27-02-11),
Nhím con (28-02-11),
phale (28-02-11),
Thành Phạm (04-11-14)
|
![]() |
|
|
![]() |
![]() |