NguyetVien


Trở lại   Nguyệt Viên > Vườn Văn Học > Sáng Tác Văn Học > Truyện Ngắn-Tiểu Thuyết
Nạp lại trang này Văn Thanh Trắc Nguyễn Văn

Thông Báo
Hướng dẫn cách đăng kư nick tham gia Nguyệt Viên
Cuộc thi thơ Đường Luật "T́nh yêu 2020""
Lời cảm ơn và h́nh ảnh của chuyến đi "Thương về Miền Trung 2010"

Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 23-02-11, 09:37 PM
Avatar của thanhtracnguyenvan
thanhtracnguyenvan thanhtracnguyenvan đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Feb 2011
Bài gửi: 225
Thanks: 1
Thanked 441 Times in 181 Posts
Mặc định






Truyện ngụ ngôn: Mèo dạy vơ.

Ngày xưa rất là xưa, hổ và báo là hai anh em chú bác họ. Tuy to xác nhưng hổ và báo đều rất vụng về nên thường bị các thú dữ khác trong rừng bắt nạt. Nghe đồn cô ruột của ḿnh là mèo vơ nghệ rất cao cường, cả hai bàn nhau cùng t́m đến xin cô mèo dạy cho vài miếng vơ để pḥng thân.

Nhận hai đệ tử lại là hai đứa cháu ruột nên cô mèo dạy vơ rất tận t́nh. Chỉ một thời gian ngắn sau đó, hổ và báo gần như đă lột xác hẳn, thân pháp trở nên thật nhẹ nhàng, các thế chụp vồ đều rất biến hóa uyển chuyển.

Một ngày nọ, mèo cho các đệ tử thử tài. Hai con lợn ḷi hung dữ được thả ra để thi đấu với hổ và báo. Chỉ chưa đầy một khắc hai con lợn ḷi đă bị hổ và báo vật chết. Tiếp đó hai con bướm nhỏ nhắn xinh đẹp được thả bay lên. Chỉ với một cái tát đầy móng vuốt cực kỳ chính xác của hổ, con bướm đă bị vỡ ra nhiều mảnh vụn. Riêng báo cứ chần chừ măi vẫn chưa chịu ra tay, cuối cùng chú bướm c̣n lại bay đi mất. Mèo giận lắm kêu báo tới quở trách. Báo dập đầu khóc:

- Thưa cô mẫu, con bướm nhỏ đó như một đóa hoa biết bay, làm đẹp cho đời. Vả lại nó có hại ai đâu sao ta phải giết nó?

Mèo nghe xong gật gù, nhưng vẫn mắng nhiếc báo măi không thôi…

Nửa năm sau mèo cho hai đệ tử xuống núi. Hổ vốn bản tính hung hăng nên đi gây sự khắp nơi. Với tài nghệ tuyệt luân vừa học được không bao lâu hổ trở thành vô địch với danh vị Chúa tể sơn lâm khiến muôn loài phải kính nể. Nghe tin báo cũng nổi danh không kém, hổ liền đến t́m báo để tranh tài. Báo do không to bằng hổ nên đánh không lại hổ, phút nguy khốn báo liền nhảy lên cây để tránh. Hổ vô cùng ngạc nhiên v́ tuyệt kỹ leo cây cô mèo không hề dạy cho hổ. Hổ uất ức liền trở lại nơi học vơ định giết mèo để trả thù. Không ngờ mèo cũng đă biết trước nên đă leo lên cây lánh nạn. Mèo cười nói:

- Báo tuy dũng mănh nhưng cũng có ḷng nhân hậu, nên nó xứng đáng được ta truyền hết các bí kiếp vơ công. C̣n ngươi chỉ là kẻ độc ác, chỉ thích dùng sức mạnh của ḿnh hiếp đáp kẻ yếu hơn th́ làm sao có thể lĩnh hội hết được các tuyệt kỹ của ḍng họ mèo chúng ta?

Hổ nghe xong vô cùng ân hận. Và từ đó cho đến nay tuy hổ vẫn là Chúa tể sơn lâm nhưng vẫn không thể leo cây được như mèo và báo cũng chính là từ câu chuyện kể trên.

(Tạp chí Cửa Biển Xuân Tân Măo năm 2011)


Thanh Trắc Nguyễn Văn
Signature: Mời các bạn tham quan nhà riêng:
Blog Thơ văn Thanh Trắc Nguyễn Văn
Thơ tranh Thanh Trắc Nguyễn Văn
Trả lời với trích dẫn
The Following 3 Users Say Thank You to thanhtracnguyenvan For This Useful Post:
kehotro (29-03-11), Nhím con (23-02-11), phale (24-02-11)
Trả lời


Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của ḿnh

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 03:41 AM

© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.