![]() |
|
![]() |
|
#1
|
|||
|
|||
![]()
“Tôi sẽ chạy không ngừng nghỉ”
TT - Một cậu bé 9 tuổi, bị khuyết tật nhưng tràn trề nghị lực sống và khả năng đối mặt với nghịch cảnh. Sinh thiếu tháng và kư ức về thuở ấu thơ chỉ là những tháng ngày liên tiếp nhập viện để thực hiện hàng chục cuộc phẫu thuật đầy đau đớn, đôi chân cũng sớm bị cưa cụt... những tưởng Cody McCasland sẽ lớn lên đầy mặc cảm. Nhưng những điều cậu bé này đă làm khiến nhiều người phải sửng sốt, bất ngờ. Tuổi thơ không may mắn Cody cất tiếng khóc chào đời với một căn bệnh hiếm gặp trong người có tên Sacral Agenesis (bệnh ngăn chặn xương cột sống phát triển b́nh thường - PV). Do sinh thiếu tháng cộng với căn bệnh trên, Cody phải đối mặt với cuộc phẫu thuật đầu tiên khi em vừa tṛn 15 ngày tuổi. Trong hai năm kế tiếp, Cody được giữ ở bệnh viện để thực hiện tiếp một loạt ca mổ điều trị về thận, trật khớp hông, dạ dày, mật, hen suyễn và các chứng bệnh liên quan đến đường hô hấp. Khi Cody được hơn một tuổi, cả gia đ́nh lại đứng trước một quyết định vô cùng khó khăn. Do Cody không có xương chày, khuỷu chân... các bác sĩ ở một bệnh viện thuộc bang Texas (Mỹ) đề nghị cha mẹ Cody cho phép họ cưa hai chân em càng sớm càng tốt để việc sử dụng chân giả sau này thuận tiện hơn. “Chúng tôi đành nuốt nước mắt, gật đầu bế con lên bàn mổ mà trong ḷng ngổn ngang trăm mối”, bà Tina Mc Casland - mẹ Cody, rưng rưng nhớ lại. Dẫu vậy hai tháng sau ngày phẫu thuật, Cody đă khiến mọi người ngạc nhiên khi nhanh chóng đứng vững trên đôi chân giả ngay trong ngày đầu được lắp thử. Trái tim của mẹ Cody một lần nữa lại nghẹn ngào: “Tôi c̣n nhớ như in h́nh ảnh đẹp tuyệt vời đó. Cody đứng rất vững trên đôi chân giả của ḿnh như thể đă đợi cơ hội này từ rất lâu”. ![]() Gương mặt Cody rạng ngời hạnh phúc bên xấp “tài sản vô giá” - huy chương từ các cuộc thi thể thao của ḿnh - Ảnh: Barcroft Media Người truyền cảm hứng sống mănh liệt Tuy nhanh chóng đứng được trên đôi chân giả nhưng Cody cũng trải qua một thời gian khá dài, đầy khó khăn và đau đớn để có thể thuần phục đôi chân ấy hoạt động theo ư ḿnh. Ít lâu sau Cody đă nhanh chóng xin phép gia đ́nh cho tham gia các cuộc thi chạy, đi bộ... cùng những người bạn đồng trang lứa. “Cody rất tự hào khi có tới 20 bộ chân giả, mỗi bộ giúp tham gia một môn thể thao khác nhau. Hiện giờ cháu rất hăng hái, vô tư đi thi và lúc nào cũng tràn ngập sự lạc quan dẫu phải tranh tài cùng chúng bạn hoàn toàn khỏe mạnh. Sau rất nhiều lần thua cuộc, bộ sưu tập huy chương của Cody giờ đă lên con số hàng chục”, mẹ Cody tự hào chia sẻ. Không dừng lại ở bộ môn đi bộ và chạy, Cody c̣n tham gia nhiều hoạt động thể thao khác như bơi lội, đá banh và chơi khúc côn cầu... “Tôi mong ḿnh sẽ đoạt được huy chương vàng ở Paralympic (Thế vận hội dành cho người khuyết tật) và hi vọng sẽ trở thành một bác sĩ tốt trong tương lai”, Cody bộc bạch trong một cuộc phỏng vấn gần đây. Không chỉ biết nuôi dưỡng niềm tin và sự lạc quan cho riêng ḿnh, Cody c̣n đem điều ấy sẻ chia cho nhiều số phận không may mắn khác. Cody từng tham gia nhiều buổi gặp mặt, giao lưu với những trẻ em và cả cựu chiến binh khuyết tật như ḿnh... và hầu hết mọi người đều cho biết cảm thấy yêu đời, phấn chấn hơn khi được tiếp xúc, tṛ chuyện với cậu bạn 9 tuổi. Một số cựu chiến binh từ Afghanistan và Iraq trở về cũng bầu chọn Cody là người truyền cảm hứng sống mănh liệt nhất cho họ, giúp con đường tái ḥa nhập cuộc sống đời thường của họ trở nên dễ dàng hơn. “Chúng tôi luôn nhận được rất nhiều thư đề nghị gặp mặt, tṛ chuyện trực tiếp cùng Cody từ khắp mọi nơi và em rất hạnh phúc về điều đó”, gia đ́nh Cody tâm sự. Không chỉ dừng lại ở việc học văn hóa, hoạt động thể thao và đi giao lưu..., Cody c̣n dành thời gian gây quỹ và tham gia nhiều hoạt động thiện nguyện khác. Hiện Cody đă quyên góp được số tiền 95.000 USD cho Bệnh viện nhi Texas Scottish Rite (nơi từng thực hiện phẫu thuật và cung cấp chân giả miễn phí cho Cody thuở bé), bên cạnh đó là 4.000 USD cho Quỹ Challenge Athletes (dùng ủng hộ các vận động viên khuyết tật). Tuy vậy, khi nói về bản thân, Cody chỉ miêu tả rất đơn giản: “Tôi là một vận động viên chỉ biết chạy và chạy không ngừng nghỉ. Tôi sẽ cố gắng để không thua cuộc trong bất kỳ cuộc chơi nào”. CÔNG NHẬT (Theo Dailymail, Warnerbros) |
#2
|
|||
|
|||
![]()
Trần Hồng Giang: Muốn sống có ích
Có lẽ, anh là một người tật nguyền khó khăn nhất trong chuyện cầm bút viết, và cũng là một người đă vượt qua bao dốc đứng để thành người sống có ích. Anh là Trần Hồng Giang, một người tật nguyền khát sống và mong muốn khẳng định ḿnh, hiện đang sống và viết ở xă Nghĩa Hùng, Nghĩa Hưng, Nam Định. Muốn sống có ích Trần Hồng Giang ước mơ được thi thoảng ra Hà Nội, nhưng khó khăn thay. Khoảng cách từ nhà anh đến chốn đô thành này không mấy xa với một người b́nh thường, với người tật nguyền như Giang th́ đó là cả một vấn đề. Vậy nên, dù muốn th́ anh chỉ được một vài lần trong đời chớp nhoáng thấy được bộ mặt của đô thị rồi quay về, nơi tổ ấm của anh ở xóm nghèo xa xôi. Có một lần tôi hỏi: "Ao ước của anh là ǵ?". Giang nói: "Ao ước của ḿnh là rút ngắn khoảng cách". Khoảng cách đó là từ cá nhân anh, nằm liệt trên chiếc giường gỗ xoan với cuộc sống bề bộn ngoài kia. Giờ đây, chỗ anh nằm, có sách báo, có những tác phẩm của bạn bè và các nhà văn gửi tặng, có mạng Internet để anh có thể thường xuyên cập nhật thông tin, mở rộng các mối quan hệ. Nhưng điều đó là chưa đủ đối với một con người. Bởi khi một con người chẳng thể đứng lên đi bằng đôi chân, th́ nỗi khát khao của anh ta là được tự do đi lại, giao lưu với đời. Trần Hồng Giang giống như bao người tàn tật khác, ước mơ giản dị của anh là lành lặn, khỏe mạnh và có thể làm việc được b́nh thường như mọi người! Bởi đă hơn một phần tư thế kỷ rồi, anh phải nằm liệt trên giường bệnh. Giang tâm sự: "Tôi muốn được sống có ích cho cuộc đời này. Bởi v́, những người như tôi rất sợ vô nghĩa, bị người khác coi là đồ bỏ đi"! Vâng, anh đă không cam tâm đầu hàng số phận nghiệt ngă, bằng nghị lực phi thường, Giang đă tự vượt lên bằng cách kiên tŕ học tập và sáng tác văn học, có những thành công ban đầu. Người ta nói rằng thành công lớn nhất với mỗi con người chính là tự vượt lên chính ḿnh. Với những người khỏe mạnh b́nh thường mà sự vượt lên cuộc sống khó khăn khó một, th́ với những người tàn tật như Giang khó khăn hơn gấp bội. Gần ba mươi năm nằm trên giường bệnh, nhưng anh vẫn gắng chống lại đau đớn, bệnh tật và nỗi ám ảnh tật nguyền để tự ḿnh vượt lên số phận nghiệt ngă. Giang đă tự học bằng tất cả những cách thức, trong điều kiện có thể. Ngoài học qua đài phát thanh, tivi, Giang c̣n học qua sách báo. Xung quanh chiếc giường Giang nằm có cả đống sách các loại. Anh không chỉ tự học để có thể hoàn thiện chương tŕnh học phổ thông, mà c̣n tự học tiếng Anh và vi tính. Bây giờ, ngoài sáng tác thơ văn, anh c̣n cộng tác cho một số tờ báo ở mảng dịch thuật. Trần Hồng Giang đă được kết nạp vào Hội Văn học Nghệ thuật Nam Định. Với sự giúp đỡ của bạn bè, Giang đă có máy tính từ lâu, đó là phương tiện để anh giao lưu với bè bạn, với đời khi nằm trên giường. Trời sinh một kiếp Trần Hồng Giang sinh năm 1974 tại xă Nghĩa Hùng, huyện Nghĩa Hưng, tỉnh Nam Định, lớn lên trong một gia đ́nh có sáu anh chị em, mẹ làm ruộng, cha là giáo viên trường làng. Thuở nhỏ Giang thông minh và hiếu động. Năm lên năm tuổi, một tai họa bất ngờ đă ập xuống cuộc đời cậu bé. Tai nạn đă dẫn tới một chấn thương nặng vào đốt sống cổ, làm thân thể của Giang vĩnh viễn bại liệt. Thương con, cha mẹ Giang đă bán đi tất cả những thứ ǵ có thể bán được, rồi vay mượn thêm tiền của anh em, họ hàng bà con, làng xóm cố đưa cậu bé đi chạy chữa ở rất nhiều bệnh viện gần xa... Nhưng v́ vết thương quá hiểm, các bác sĩ đành chịu bó tay. Và từ đó đến nay, đă hơn một phần tư thế kỷ Trần Hồng Giang phải nằm liệt trên giường bệnh. Cũng đă có lần phẫn chí, Giang định chết đi cho khỏi đau đớn, khỏi thành người tàn phế. Nhưng với sự động viên của gia đ́nh, anh đă vuốt nước mắt: "Trời sinh ra ta cái kiếp người, nhưng hành hạ khổ sở. Ngẫm ra vẫn c̣n nhiều người khổ như ta mà họ vẫn sống, huống hồ ta lại chết". Quyết tâm đó đă cho Giang yên tâm mà sống giữa đời với t́nh thương bao la của cha mẹ già. Ông Trần Hồng Sâm, bố của Giang năm nay đă hơn 70 tuổi, nguyên là bộ đội trong kháng chiến chống Mỹ, là thương binh nặng, bị sức ép của bom và mất một tay. Vợ yếu, con đau, thường xuyên đi bệnh viện, tiền thuốc nhiều hơn tiền cơm, cuộc sống gia đ́nh quá khó khăn, nên vào năm 1981, dù đang làm Hiệu trưởng Trường Trung học cơ sở Nghĩa Hùng, lại chưa đến tuổi nghỉ hưu, ông Sâm đă xin về mất sức sớm, để có điều kiện và thời gian chăm sóc đứa con tật nguyền và người vợ lắm bệnh tật. Ông Sâm đă động viên con: "Con thương bố, thương mẹ th́ phải sống tốt. Phải ngẩng cao đầu. Trời cho làm người đă là một ân huệ, con đừng khinh ghét bản thân". Giang xin vâng, nuốt nước mắt vào trong và bắt đầu thực hiện những công việc ḿnh nghĩ là cần. Anh tự học văn hóa, hoàn thành chương tŕnh giáo dục phổ thông. Lại tự học ngoại ngữ qua chương tŕnh tivi và băng cassette để có tŕnh độ tiếng Anh tương đương với bằng C. Tôi đă biết rất nhiều người tàn tật viết chữ, mỗi người một kiểu. Có người viết bằng cách kẹp bút vào kẽ chân như thầy giáo Nguyễn Ngọc Kư; ở Thái B́nh có nhà văn Trần Văn Thước phải bó chân ḿnh vào nẹp sắt để đứng viết và nhà thơ Đỗ Trọng Khơi th́ nằm ngửa hoặc nằm nghiêng mà viết; ở Quảng Ngăi, nhà thơ Nguyễn Ngọc Hưng viết nửa nằm nửa ngồi. Người viết cực nhọc nhất là Trần Hồng Giang. Anh phải nằm nghiêng, t́ bút vào má và khi viết th́ cái đầu cũng phải chuyển động theo nét chữ. Rất nhiều người lo ngại cho con mắt của anh, v́ khi viết như vậy, mắt anh chỉ cách mặt giấy vài centimet, rất có hại. Nhưng biết làm sao được, anh vẫn phải làm v́ không có cách nào hơn. Bao năm nay, những con chữ nhọc nhằn của Giang vẫn hiện lên trang giấy. Chúng không chỉ thấm đẫm những giọt mồ hôi, mà c̣n có cả nỗi đau của một người tật nguyền. Say mê t́m đọc sách văn học, Giang bắt đầu tập sáng tác văn học. Nhiều bài thơ và truyện ngắn của anh đă được các báo và tạp chí như: Thanh niên, Tuổi trẻ, Tài Hoa Trẻ, Mực tím, Áo trắng, Tạp chí Văn nhân v.v giới thiệu. Năm 2003, tập thơ đầu tay "Nỗi nhớ mùa hè" của Trần Hồng Giang đă được Hội Văn học nghệ thuật Nam Định ấn hành, trong đó có rất nhiều bài thơ cảm động. Giang cũng đă từng có những phút giây cô đơn và mềm yếu ḷng ḿnh, những điều đó được chép trong thơ, như tiếng thổn thức của một cơi ḷng. Trong bài thơ "Nghe nhạc Trịnh - Chợt nhận ra tôi!", Giang viết: "Bao tháng ngày đắm ch́m trong tuyệt vọng/ Thả linh hồn như một cánh diều rơi/ Tôi nào biết có con đường xa tắp/ Và không hay nắng vẫn rọi bên trời". Nhưng rồi lại tự an ủi ḿnh: "Đừng tuyệt vọng! Tôi ơi, đừng tuyệt vọng/ Nắng vàng phai như một nỗi đời riêng... / Nghe câu hát tôi ngỡ ngàng chợt hiểu/ Đâu chỉ riêng ḿnh mới là nắng phai nghiêng!". "Nếu tôi không tật nguyền..." Lời nói ẩn ư của anh, biết đâu là sự khẳng định rằng: nếu anh không tật nguyền th́ biết đâu, sẽ là người thành đạt. Ai cũng hiểu, nếu lành lặn b́nh thường, với tư chất thông minh vốn có như cha mẹ và anh em trong nhà, học xong phổ thông Giang sẽ không khó khăn ǵ khi thi vào một trường đại học ngành văn, hay báo chí để trang bị cho ḿnh những kiến thức cần thiết. Rồi anh sẽ in dấu chân ḿnh lên khắp mọi miền đất nước, để viết thật nhiều những trang văn, những bài thơ mà ḿnh tâm đắc nhất. Ai dám chắc anh không thể trở thành một nhà văn nổi tiếng. Giờ th́ những điều ấy chỉ là mơ ước. Và anh vẫn cố gắng để sống, để viết, và để tiếp tục ước mơ. Thơ anh nhắc đến nhiều kỷ niệm tuổi thơ, đến bạn bè, người thân, quê hương đồng nội. Nhưng nhiều nhất có lẽ là cảm nhận tất cả những khía cạnh của cuộc sống đang diễn ra quanh ḿnh và khát khao hạnh phúc b́nh dị. Anh tưởng tượng ra một thế giới mà ở đó, ḿnh lành lặn và những giao tiếp với cuộc đời thật rộng mở. Ở một bài thơ khác, Giang đă viết với niềm cảm thông sâu sắc với đời: "Xin đừng thương xót cho tôiXin chúc những vần thơ của Trần Hồng Giang măi là niềm giao cảm với đời. Chúc anh mạnh khỏe để sáng tác hay hơn, sống có ích hơn nữa Diên Khánh CANDonline P/s: Cảm ơn 4 đă giới thiệu người bạn này... Lần sửa cuối bởi phale; 12-03-11 lúc 05:31 PM |
![]() |
|
|
![]() |
![]() |