![]() |
|
![]() |
|
#1
|
|||
|
|||
![]() Chương 2. Người Bạn Lúc Cần Điều tiếp theo tôi nhớ là tôi tỉnh dậy như sau một giấc mơ khủng khiếp, và một cảm giác kinh hoàng lại tràn ngập người tôi, khi tôi nghe có những giọng nói gần bên ḿnh. Tôi được nâng dậy và thấy ḿnh đang tựa người vào một chiếc gối hay một cánh tay nào đấy. Tôi cảm thấy yên ổn và dễ chịu hơn trước. Rồi tôi nhận ra là đang ở trong pḥng của ḿnh, nên hết sợ. Trời đă về đêm. Một cây đèn cầy đang cháy trên bàn , Bessie đứng ở chân giường của tôi. Một ông ngồi trên ghế kê gần gối tôi và nghiêng người nh́n tôi. Tôi cảm thấy thư thái lạ thường, và an toàn v́ tôi biết ông này là ai. Đó là ông Lloyd, thầy thuốc , thỉnh thoảng được bà Reed mời đến mỗi khi tôi tớ có bệnh, c̣n bà và các con th́ đă có một bác sĩ khác rồi. Ông ấy mỉm cười, hỏi tôi: - Nào , biết ta là ai rồi chứ? Tôi nói tên ông , rồi ông đặt tôi nằm xuống, bảo rằng tôi sẽ khỏe sau một lát nghỉ ngơi. Ông bảo Bessie để tôi yên suốt đêm, rồi ông bỏ đi. Tôi thấy lo v́ cảm thấy ḿnh chỉ được che chở và thương mến khi có ông ở bên cạnh. Khi ông đóng cửa lại, cơn buồn lại đè nặng lên tim tôi. Bessie dịu dàng hỏi tôi: - Cô có ngủ được không? Tôi không dám, trả lời v́ sợ thái độ dịu ngọt của chị ta không được lâu. Nhưng tôi cũng nói: - Tôi sẽ cố ngủ. - Cô có muốn ăn uống ǵ không? - Không , xin cám ơn chị Bessie. -Vậy th́ tôi đi ngủ, đă qúa mười hai giờ khuya rồi. Nhưng trong đêm nếu cô cần ǵ, cô cứ gọi tôi. Thái độ quá tốt, tôi đánh bạo hỏi chị ta: -Này chị Bessie, tôi sao thế? Tôi bệnh à? - Tôi nghĩ là cô đă té nặng khi cô kêu gào trong pḥng đỏ. Rồi cô sẽ đỡ thôi. Bessie đi ngủ, nhưng tôi đă trải qua một đêm dài chập chờn khó chịu. Tôi qúa xúc động v́ hậu qủa của những việc vừa xảy ra trong ngày. Vâng, chính bà Reed đă làm cho tôi đau đớn về tinh thần. Tôi có thể tha thứ cho bà v́ bà không biết bà đă làm ǵ; nhưng tai tôi, mắt tôi, tinh thần tôi cứ bị những nỗi sợ sệt khủng khiếp trong ngày làm căng thẳng, chỉ có trẻ con mới cảm nhận được mà thôi. Tuy nhiên tôi thấy ḿnh được sung sướng v́ không có ai trong gia đ́nh Reed có mặt ở đây. Chúng đă đi xe với mẹ chúng rồi. Nhưng tôi không thể ăn được và cái hứng đọc sách cũng mất tiêu luôn. Khi tôi nghe Bessie hát trong lúc chị lau chùi căn pḥng, tôi nhận ra chị hát rất buồn. Khi ông Lloyd trở lại, ông hỏi: - Nào , chị điều dưỡng, cô ấy ra sao rồi? Bessie trả lời là tôi đă khá rồi. Ông bảo tôi : - Trông đă vui vẻ rồi đấy. Đến đây cô Eyre, cô đă la khóc, bây giờ c̣n đau đớn ǵ không? - Dạ không , thưa ông. Bessie bảo: - Có lẽ cô ấy khóc v́ không được đi theo xe ấy mà. Tôi đáp ngay: - Tôi không bao giờ khóc v́ chuyện như thế đâu. Tôi ghét việc đi xe ra ngoài mà. Tôi khóc v́ tôi khốn khổ. Ông Llyod có vẻ bối rối. Ông nh́n thẳng vào mặt tôi , hỏi: - Hôm qua cái ǵ đă làm cho cháu bệnh? Bessie đáp: - Cô ấy bị té. Tôi dạn dĩ hơn, đáp lại: - Tôi bị đánh ngă nhào. Rồi tôi nói thêm: - Nhưng cái đó không làm cho tôi bệnh. Ông Llyod hít một hơi thuốc thông mũi. Khi ông bỏ cái hộp thuốc vào túi th́ chuông reo báo giờ ăn của gia nhân. Ông hiểu rơ việc ấy, ông bảo: - Gọi cô đấy, cô điều dưỡng. Cô xuống đi. Tôi sẽ giảng cho cô Jane nghe đến khi cô trở lại. Bessie muốn ở lại lắm, nhưng giờ giấc các bữa ăn ở Gateshead Hall là một quy định rất nghiêm khắc. Cô đành rời khỏi pḥng. Ông Llyod lại quay qua tôi: - Té ngă không làm cô bệnh, vậy cái ǵ đă làm cho cô bệnh? - Cháu bị nhốt trong pḥng có ma cho đến sau khi trời đă tối. Ông Llyod như vừa mỉm cười vừa nhíu mày: - Có ma! Cô bé bỏng quá! Cô sợ ma ư? - Cháu nghĩ là bóng ma của ông Reed. Ông chết trong pḥng ấy. Bessie và không một ai dám vào pḥng ấy ban đêm. Thật quá ác độc khi nhốt cháu vào đấy một ḿnh không có một ngọn đèn, quá ác đến nỗi cháu nghĩ sẽ không bao giờ tha thứ được. Ông Llyod bảo - Tầm bậy, thế ban ngày cháu có sợ không? - Dạ không. Nhưng chẳng bao lâu đêm lại sẽ đến. Và ngoài ra, cháu rất khổ sở v́ những chuyện khác nữa. - Chuyện ǵ khác? Cháu kể cho tôi nghe được không? Tôi ước mơ được kể cho ai đó nghe chuyện này biết bao! Trẻ con không dễ ǵ phân tích mạch lạc cảm xúc của ḿnh, nhưng chúng lại cảm thấy rất phong phú trong ḷng. Cuối cùng , sợ mất cái cơ hội hiếm hoi để làm nhẹ bớt nỗi khổ của ḿnh, tôi bắt đầu: - Một điều đáng nói là cháu không có cha mẹ, không anh em. Ông Llyod bảo: - Cháu có bà mợ tốt bụng và các anh chị em họ đấy. Tôi nghĩ một chốc, rồi quyết định trút hết bầu tâm sự của ḿnh: - John Reed đă đánh cháu toác cả đầu, c̣n mợ cháu th́ lại nhốt cháu trong pḥng đỏ ban đêm. Ông Llyod lại lấy hộp thuốc ra rít lần hai. Ông nói: - Nhưng Gateshead hall là một ngôi nhà đẹp đẽ như thế này, cháu không cảm ơn v́ đă được sống ở một nơi xinh xắn như thế này sao? - Đây không phải là nhà của cháu, thưa ông. Abbot lại c̣n bảo, cháu không hơn ǵ một gia nhân ở đây cả. Nếu có nơi nào để đến , cháu sẽ vui sướng được rời bỏ nơi đây.Nhưng cháu không bao giờ rời khỏi Gateshead Hall được, cho đến khi nào cháu đủ khôn lớn. - Có lẽ cháu có thể rời khỏi đây được đấy. Ai biết? Thế ngoài bà Reed ra, cháu không c̣n có bà con nào khác ư? - Cháu chắc là không. Có một lần cháu hỏi mợ Redd, mợ bảo cháu cũng có một ít bà con nghèo họ Eyre, tuy nhiên mợ không biết rơ về họ. Cháu bảo" cháu không thích có bà con nghèo". Cái nghèo thật khắc nghiệt đối với trẻ con. Chúng cứ nghĩ đến cái nghèo chỉ qua h́nh ảnh rách rưới, thiếu thốn thức ăn, mặc không đủ ấm, cộc cằn - nó đồng nghĩa với xấu hổ. Chúng không hiểu ǵ hết về những người nghèo chăm chỉ lao động đáng kính. Ông Llyod hỏi: - Nếu họ tốt với cháu, cháu cũng không thích à? Tôi lắc đầu. Tôi không thể tưởng tượng ra được người nghèo lại có phương tiện để tốt được. - Mợ Reed bảo rằng, nếu cháu có bà con chăng nữa, th́ chắc họ cũng là một lũ ăn mày. Chắc là cháu không thích đi ăn xin đâu. - Thế cháu có muốn đi học không? Một lần nữa tôi ngẫm nghĩ lung lắm. Tôi từng nghe Bessie nói rằng, trường học là nơi các cô tiểu thư đến học để trở thành đoan trang, mẫu mực. Nhưng cô ấy cũng nói cho tơi biết rằng họ lại c̣n biết vẽ và hát, biết dịch sách tiếng Pháp , đến nỗi tôi phải ghen tỵ với họ . Ngoài ra, nhà trường là nơi hoàn toàn khác hẳn. Nó ám chỉ đến một sự khác biệt hẳn với Gateshead Hall - đi học là bước vào một đời sống mới. Tôi hít một hơi thật dài và nói hết suy nghĩ của ḿnh cho ông ấy biết: - Qủa thật là cháu thích được học , ông ạ! Ông Llyod đáp: - Tốt, ai biết chuyện tương lai, phải không cháu? Ông đứng dậy, nói thêm như nói với chính ḿnh: - Đứa bé phải thay đổi không khí và khung cảnh. Thần kinh nó không được ổn. Bessie đă quay trở lại, và ngay lúc ấy có tiếng xe trở về. Ông Llyod hỏi: - Cô điều dưỡng này, bà chủ của cô về, phải không? Tôi muốn nói chuyện với bà ấy trước khi về. Từ hôm ấy về sau tôi cứ đinh ninh ông Llyod đang t́m cách thuyết phục để tôi được đi học.Và cũng từ hôm ấy, một đêm nọ, tôi nghe Abbot nói với Bessie khi họ tưởng tôi đă ngủ, rằng: "Các cô chủ rất hài ḷng thoát khỏi một đứa trẻ đáng chán như vậy". Cũng trong cái dịp này, lần đầu tiên tôi biết được rằng cha tôi là một mục sư nghèo; mẹ tôi lấy ông không có sự ưng ư của gia đ́nh, v́ vậy ông ngoại tôi, ông Reed, không cho mẹ tôi một đồng xu nhỏ. Abbot cũng nói rằng, sau khi hai ông bà cưới nhau một năm và tôi đang c̣n là một hài nhi, th́ cha tôi đă mắc bệnh đậu lào trong một dịp đi thăm một bệnh nhân nghèo. Mẹ tôi cũng lây bệnh và hai người đă chết cách nhau một tháng, thật là một cặp vợ chồng trẻ đáng thương. Bessie nghe xong câu chuyện thương tâm ấy, chị thở dài rồi bảo: - Này Abbot, nên thương xót cô Jane tội nghiệp ấy, nghe! Nói xong , hai người đi ngủ. |
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (07-01-11)
|
#2
|
|||
|
|||
![]() Chương 3. Tôi Từ Giă Gateshead Sau buổi nói chuyện với ông Llyod , tôi vững tâm trở lại và t́nh trạng sức khỏe của tôi dần dà phục hồi. Một sự đổi thay đang đến gần, tôi háo hức đợi chờ trong yên lặng. Nhưng chuyện có vẻ chậm chạp; hàng ngày hàng tuần trôi qua, bà Reed làm cho tôi cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết. Bà ta tách tôi khỏi mấy đứa con của bà, cho tôi ăn riêng , ngủ riêng, và tôi phải ở trong pḥng giữ trẻ khi mấy đứa anh chị em họ của tôi ở trong pḥng khách. Eliza và Georgiana nói chuyện với tôi rất ít , c̣n John th́ mỗi lần gặp tôi , hắn lại thè lưỡi ra với tôi. Có một lần hắn định đánh tôi, nhưng tôi đă nhanh nhẹn đấm mạnh vào mũi hắn, khiến hắn phải chạy đi t́m mẹ, mách: "Cái con Jane Eyre bẩn thỉu đă đánh con như một con mèo điên". Mẹ hắn bảo: - Con đừng tới gần nó, John à. Nó không đáng cho ḿnh quan tâm tới. Mẹ không muốn các con tiếp xúc với nó. Đứng tựa trên đầu thang lầu, th́nh ĺnh tôi nói to lên: - Bọn chúng không xứng đáng để tôi tiếp xúc đâu Bà Reed người mập lùn, khi nghe tôi nói như vậy, đă chạy vụt lên cầu thang, đẩy tôi vào pḥng giữ trẻ, xô tôi xuống mép giường rồi doạ dẫm: - Mày không được rời khỏi cái giường này và nói một tiếng nào cho đến hết ngày hôm nay. Không tự kiềm chế được ḿnh , tôi hỏi bà: - Nếu cậu Reed c̣n sống , cậu nghĩ sao về mợ đây? Bà Reed ngẹn ngào hỏi tôi: - Mày nói sao? Hai mắt bà ánh lên vẻ sợ sệt, bà nh́n chằm chằm vào tôi như tôi là đồ qủy sứ. Tôi nói tiếp: - Cậu Reed của cháu đang ở trên trời; cậu thấy hết việc mợ làm và biết mợ nghĩ ǵ, và ba mẹ cháu cũng vậy. Tất cả đều biết mợ nhốt cháu suốt ngày và muốn cho cháu chết đi. Nhưng bà Reed đă tỉnh táo lại. Bà day tôi thật mạnh, bạt tai tôi rồi không nói một lời, bà bỏ đi. Tháng mười một, tháng mười hai rồi nửa tháng giêng trôi qua. Dĩ nhiên là tôi bị đuổi khỏi các cuộc vui giáng sinh và năm mới. Niềm vui của tôi là đứng nh́n chị em Eliza xuống tham dự ở pḥng khách, nh́n chúng mặc áo quần đẹp, choàng khăn cổ màu tím, cuộn tóc cao. Tôi chỉ c̣n lắng nghe tiếng nhạc, tiếng ly tách va chạm nhau, tiếng người ŕ rầm mỗi khi cửa mở ra đóng lại. Tôi đành rút vào pḥng giữ trẻ yên lặng và đơn độc, chơi với con búp bê trên chân. Khi lửa trong ḷ sưởi tắt hết, tôi vội cởi áo quần rồi chui vào giường để khỏi lạnh và khỏi thấy bóng tối. Tôi luôn ôm con búp bê vào giường. Người ta sống ở đời phải thương yêu một cái ǵ, tôi th́ t́m thấy niềm vui bằng cách nâng niu cái khuôn mặt nhỏ nhắn bạc màu này, cho dù nó xấu xí. Tôi bỗng ngạc nhiên khi nhớ ra rằng tôi đă thương yêu cái đồ chơi nhỏ xíu này một cách chân thành đến độ phi lư, lại tưởng tượng rằng nó sống thật. Tôi chỉ ngủ được khi ôm chặt nó vào ḷng, và khi nó nằm đấy yên ổn, ấm áp, tôi mới được hạnh phúc và tưởng rằng nó cũng được hạnh phúc . Thỉnh thoảng Bessie có đem đến cho tôi một miếng bánh vào bữa ăn, chị ngồi trên giường trong lúc tôi ăn. Lần thứ hai chị hôn tôi rồi nói:" Chúc cô ngủ ngon". Những lần chị ấy dịu dàng với tôi như thế, chị tỏ cho tôi thấy chị là người tốt nhất , đẹp nhất trần gian .Tôi cứ ước mơ chị măi măi tốt với tôi như thế , chứ đừng xô đẩy tôi , la mắng tôi! Chị c̣n trẻ, mảnh mai, tóc và mắt đen , nét người rất xinh xắn. Mặc dù tính khí chị ta có phần nóng nảy , tôi vẫn thích chị hơn bất cứ ai ở Gateshead Hall. Hôm ấy là ngày mười lăm tháng giêng, vào quăng chín giờ sáng, Bessie đến bảo tôi tới pḥng ăn điểm tâm có việc . Đă gần ba tháng nay chưa bao giờ bà Reed cho gọi tôi đến. Tôi tần ngần đứng lại một hồi lâu trong pḥng khách vắng người , rồi quyết định đưa cả hai bàn tay quay nắm cửa, bước vào. Khi đă vào trong pḥng , tôi ngước nh́n một người cao lớn có khuôn mặt đen đủi đang đứng trước ḷ sưởi.Bà Reed đang ngồi bên ḷ sưởi ra dấu cho tôi đến gần hơn. Bà giới thiệu tôi với người cao lớn ấy. - Đây là con bé mà tôi đă nói cho ông biết. Người đàn ông cúi người xem xét tôi. - Nó c̣n nhỏ qúa nhỉ. Nó mấy tuổi rồi? - Mười rồi đấy. Ông ta nghi ngại đáp: - Nhiều thế à? Này, cháu tên ǵ? - Thưa ngài , cháu tên là Jane Eyre. - Tốt, này Jane Eyre, cháu có ngoan không? Thật khó trả lời dứt khoát, v́ mọi người trong nhà đều chống đối tôi. Tôi đành im lặng. Bà Reed trả lời thay cho tôi: - Có lẽ đề cập đến vấn đề này càng ít càng tốt, ông Brocklehurst ạ! - Tôi rất buồn khi nghe bà nói vậy. Cô ấy và tôi phải trao đổi một ít. Ông ta ngồi xuống và nói với tôi: - Cháu hăy đến đây. Tôi đi ngang qua tấm thảm. Ông biểu tôi ngồi ngay trước mặt ông. Cái mặt ông rộng làm sao! Lại cái mũi bự nữa! Cái miệng nữa nè! Răng th́ to và hô! Ông ta lại bắt đầu nói: - Không có cảnh nào xấu bằng một đứa bé ngỗ ngược, cháu à! Cháu có biết những người ác độc sau khi chết đi đâu không? Tôi trả lời theo kinh điển: - Dạ, họ phải xuống địa ngục. - Địa ngục là ǵ? Cháu nói cho ta biết , được không? - Một hầm đầy lửa. - Và cháu có muốn rơi vào hầm ấy rồi bị cháy mất tiêu không? - Dạ thưa ngài không . - Vậy cháu có biết phải làm ǵ để tránh điều ấy không? Tôi nghĩ một lát rồi đáp: - Cháu phải giữ ǵn sức khỏe để khỏi chết. Đó không phải là một câu trả lời đúng . Ông Brocklehurst bảo rằng ông sợ nếu tôi chết đi, linh hồn tôi sẽ không được lên thiên đàng. Tôi đưa mắt nh́n hai bàn chân to tướng của ông trên thảm, tôi thở dài, muốn bỏ đi chỗ khác. Ông Brocklehurst nói: - Tôi mong tiếng thở dài ấy là do ḷng ân hận của cháu mà ra. Bây giờ th́ bà Reed tham gia câu chuyện. Bà bảo rằng, nếu tôi được nhận vào trường Lowood , bà mong tất cả các giáo viên phải nghiêm khắc với tôi. Nhất là họ phải coi chừng tật xấu nhất của tôi, là tính nói láo. Lời tố cáo này với một người xa lạ, qủa là một cái tát độc địa cho tôi. Trước mắt ông Brocklehurst, tôi là một con bé nói láo ghê tởm, tôi có thể làm ǵ được để thanh minh cho ḿnh? Qủa thật không có cách nào cả, tôi chỉ biết cố giữ cho nước mắt khỏi trào ra mà thôi. Tương lai của tôi ở Lowood thật mờ mịt. Ông Brocklehurst bảo: - Nói láo là một tật xấu đáng buồn, nó giống như sự xảo trá. Tất cả những kẻ nói láo đều phải bị đầy xuống hầm lửa và lưu huỳnh. Thưa bà Reed, cô ta sẽ được canh chừng. Tôi sẽ báo trước cho cô Temple và các giáo viên khác biết trước. Bà Reed nói: - Tôi muốn nó được dạy dỗ thích hợp với hoàn cảnh của nó, để nó được hữu ích, biết khiêm tốn. Tôi cũng muốn nó ở lại Lowood trong những dịp nghỉ . Ông Brocklehurst đáp: - Thưa bà, quyết định của bà hoàn toàn hợp lư. Sự khiêm tốn được đặc biệt dạy dỗ cho các học sinh ở Lowood, bởi v́ tôi đă nghiên cứu phương pháp để giáo dục các em có th́nh cảm tự hào. Ông ta và bà Reed tiếp tục thu xếp để tôi vào Lowood, rồi ông Brocklehurst kiếu từ ra về. Khi đi , ông c̣n quay lại nói với tôi: - Này cháu, đây là cuốn The Child s Guide (hướng dẫn thiếu nhi). Đọc đi và cầu nguyện, nhất là về cái chết của Martha, một đứa bé hư hỏng v́ gian xảo và láo khoét. Ông ta đặt cuốn sách vào tay tôi. Bà Reed và tôi ngồi yên lặng trong mấy phút. Tôi nh́n bà may vá. Những điều bà nói với ông Brocklehurst cứ ám ảnh măi trong đầu óc tôi. Mỗi lời bà nói đều làm cho tôi đau đớn vô cùng, và một cảm giác căm ghét trỗi dậy trong đầu tôi. Bà Reed nghỉ tay và nh́n tôi. Tôi nh́n bà khiến bà nhột nhạt, bà nói một cách giận dữ: - Bước ra khỏi pḥng đi . Về lại pḥng giữ trẻ. Tôi đứng dậy bước ra cửa. Rồi tôi trở vào và đến sát bên bà. Tôi phải nói, phải làm sáng tỏ vấn đề. Tôi thu hết can đảm và nói: - Cháu không nói láo. Nếu phải nói láo, th́ chắc cháu đă nói cháu yêu mợ. Nhưng cháu ghét mợ hơn bất cứ ai trên đời này kể cả John Reed. Cuốn sách này nói về một kẻ nói láo, mợ hăy tặng cho Georgiana, con gái của mợ, v́ chính cô ấy mới nói láo, chú không phải là cháu. Hai bàn tay bà Reed vẫn c̣n để trên đồ may. Hai mắt lạnh lùng của bà nh́n tôi chằm chằm: - Mày c̣n nói ǵ nữa không? Giọng nói của bà, đôi mắt lạnh lùng thù hận của bà đă khơi dậy mối ác cảm trong tôi. Tôi run rẩy toàn thân, và thấy ḿnh bạo dạn ra, tôi nói tiếp: - Tôi lấy làm hài ḷng v́ bà không phải bà con ǵ với tôi cả.Tôi sẽ không bao giờ đến thăm bà khi tôi đă khôn lớn. Nếu có ai hỏi tôi bà đă đối xử với tôi ra sao, th́ tôi sẽ nói cho họ biết bà đă đối xử với tôi qúa tàn bạo, khốn nạn ngày này qua ngày khác. - Jane Eyre, mày dám nói với tao như vậy sao? - Thua bà Reed , tôi dám à? Nó thực sự mà! Bà cho là tôi sống được với không một tí yêu thương nào cả. Bà không có t́nh thương.Trong chuỗi ngày tê tái của tôi, tôi cứ nhớ măi bà đă đẩy tôi vào trong cái pḥng đỏ gớm ghiếc ấy, nhốt tôi một ḿnh trong ấy. Mặc cho tôi kêu gào van xin, bà đă khóa cửa nhốt tôi vào đấy, bất kể tôi đă khiếp sợ đến dương nào! Rồi bà c̣n hành hạ tôi đủ điều v́ thằng con độc ác của bà đă vô cớ đánh tôi nhào đầu.Tôi sẽ nói cho mọi người biết khi họ hỏi tôi về sự thực chuyện này. Bà độc ác. Người ta có thể tưởng bà tốt, nhưng thực ra bà xấu, ác tâm. Chính bà mới là kẻ nói láo. Trước khi tôi nói xong, tôi cảm thấy ḿnh tự do và chiến thắng một cách lạ kỳ. Tuồng như có một bước nhảy vô h́nh khiến tôi thấy ḿnh tự do. Bà Reed trông có vẻ kinh ngạc vô cùng. Đồ may của bà tuột khỏi đầu gối, bà giơ hai tay lên và đung đưa người , bà nói: - Jane, cháu sai lầm rồi đấy. Cháu có vấn đề ǵ đấy? Tại sao cháu run rẩy như vậy? Cháu muốn uống nước không? Này Jane, mợ cam đoan với cháu, mợ muốn làm bạn của cháu đấy. - Không đâu bà ạ! Bà đă nói với ông Brocklehurst là tôi không có tư cách và nói láo. Tôi sẽ nói cho mọi người ở Lowood biết , bà như thế nào và bà đă làm ǵ. Bà ta bảo: - Này Jane, cháu không hiểu hết vấn đề. Trẻ con phải sửa chữa những lỗi lầm của ḿnh. Tôi la lên: - Nhưng tội nói láo không phải là tội của tôi. - Nhưng cháu nóng nảy qúa đấy Jane à.Thôi, hăy về pḥng giữ trẻ và nghỉ một chút đi. - Tôi không nằm nghỉ. Bà Reed à, bà hăy cho tôi đến trường ngay đi. Tôi ghét sống thêm ở đây lắm rồi. Giọng của tôi oang oang rơ ràng. Bà Reed vừa lượm đồ may lên , vừa rời khỏi pḥng vừa lẩm bẩm một ḿnh: "Rồi tao sẽ cho maỳ đến trường ngay". Tôi ở lại một ḿnh - như kẻ chiến thắng. Đấy là cuộc chiến đấu gian khổ nhất và là chiến thắng đầu tiên của tôi. Tôi đứng một lát trên tấm thảm, chỗ ông Brocklehurst đă đứng, vui sướng v́ một ḿnh chiến thắng. |
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (07-01-11)
|
#3
|
|||
|
|||
![]() Chương 4. Ở LOWOOD Tôi thức dậy trước năm giờ sáng ngày mười chín tháng giêng , và khi Bessie mang vào pḥng tôi một cây đèn, chị đă thấy tôi áo quần chỉnh tề. Tôi sẽ rời Gateshead bằng chuyến xe ngựa chạy qua cổng nhà vào lúc sáu giờ sáng. Bessie cố chuẩn bị cho tôi ăn trước khi đi, nhưng tôi lại qúa nôn nóng ra đi . Cho nên chị gói cho tôi một ít bánh trong tờ giấy báo , và nhét vào túi xách của tôi. Khi chúng tôi đi qua pḥng ngủ của bà Reed, Bessie bảo tôi: - Cô có vào pḥng chào bà không? - Không , chị Bessie à! Đêm qua khi chị đi ăn th́ bà có đến giường tôi, bảo tôi khỏi cần quấy rầy bà vào buổi sáng, và cũng khỏi chào các anh chị em họ của tôi . Bà lại c̣n nhắc tôi nhớ rằng, bà luôn luôn là bạn tốt của tôi, và tôi phải biết ơn bà. Bessie hỏi : - Thế cô nói sao? - Không nói ǵ hết. Tôi lấy vải trải giường che lấy mặt và quay lưng lại với bà. - Cô Jane à, thế là sai rồi. - Không, hoàn toàn đúng đấy, chị Bessie. Bà Reed không phải là bạn của tôi mà là kẻ thù của tôi. - Ôi , cô Jane , cô đừng nói thế. Khi chúng tôi đi qua pḥng khách, ra khỏi cửa, tôi la lên : - Vĩnh biệt Gateshead! Hôm ấy là một buổi sáng mùa đông rất lạnh, hai hàm răng tôi đánh vào nhau lập cập. Chúng tôi đi vội đến nhà bác giữ cổng. Khi chúng tôi tới đó, vừa đúng sáu giờ, vợ bác giữ cổng đang nhóm lửa. Cái rương của tôi đă được mang tới đây đêm qua, và bây giờ tôi thấy nó ở gần cửa. Tôi bước ra khỏi căn nhà lá và nghe thấy tiếng chân ngựa và tiếng bánh xe lăn khi xe đến gần. Vợ bác giữ cổng hỏi sau lưng tôi: - Cô ấy đi một ḿnh thôi à? - Vâng. - Xa lắm không? - Mười lăm dặm. - Như thế th́ xa qúa cho một cô bé. Tôi ngạc nhiên tại sao bà Reed lại để cô đi một ḿnh xa đến thế. Chiếc xe dừng lại. Nó ở nơi cổng đây rồi, bốn con ngựa và nhiều hành khách. Người ta đưa cái rương của tôi lên xe. Bessie đưa hai cánh tay đỡ tôi lên, tôi ôm chị lần cuối. Khi người phụ xế đỡ tôi lên xe, chị Bessie nói lớn với anh ta: - Coi chừng giúp cô ấy nghe! Có tiếng đáp lớn: - Đưọc rồi. Chiếc xe lăn bánh. Tôi nhớ ít về chuyến đi , nhưng ngày ấy đă qúa dài, và chiếc xe như đă đi hàng trăm dặm. Sau một buổi chiều ẩm ướt mù sương, có một người như là gia nhân chặn xe lại. Anh ta đến đón tôi, anh đứng giữa mưa và bóng tối khi chiếc xe chạy đi. Tôi bị tê cứng v́ ngồi lâu và mỏi mệt v́ bị xe nhồi , cho nên tôi qúa đỗi vui mừng khi thấy ḿnh được dẫn đến một ṭa nhà rộng răi.Người gia nhân để tôi đứng một ḿnh trong căn pḥng, tôi hơ những ngón tay tê cứng trên ḷ lửa, nhưng chẳng bao lâu sau một cô giáo trẻ tên là Miller đến dẫn tôi đi qua những lối đi lạnh lẽo. Chúng tôi đi từ pḥng này qua pḥng khác cho đến khi chúng tôi nghe tiếng ồn của một đám đông, rồi chúng tôi đến một nơi đông đúc con gái đủ lứa tuổi. Qua ánh sáng của những ngọn đèn cầy, họ ngồi đầy cả pḥng học dài và rộng, đông không đếm xuể, nhưng chắc cũng phải đến tám mươi người. Đang giờ học, c̣n tiếng ồn tôi nghe được là những tiếng th́ thào họ nhắc cho nhau về bài học ngày mai. Cô Miller ra dấu cho tôi ngồi vào chiếc ghế dài cạnh cửa, rồi cô nói lớn ở đầu lớp: - Lớp trưởng, thu sách lại và cho nghỉ. Bốn cô gái cao đứng dậy ở các bàn khác nhau và làm theo lời cô. Cô Miller lại ra lệnh: - Lớp trưởng , đi lấy các khay thức ăn. Bốn cô gái cao ấy lại bước ra rồi trở vào, mỗi cô mang một cái khay trên có một b́nh nước, một cái cốc lớn và vài miếng bánh lúa mạch mỏng đặt trên một cái đĩa. Khi thực phẩm được chia quanh cho mọi người, th́ ai cần nước cứ uống chung một cốc. Đến phiên tôi, tôi chỉ uống v́ quá khát và không thể ăn được v́ qúa mệt trong chuyến đi. Bữa ăn xong, cô Miller đọc kinh rồi tất cả đi theo hàng hai lên lầu. Mệt mỏi , tôi không để ư ḿnh được sắp xếp ngủ ở đâu, chỉ biết pḥng ngủ dài, kê hai dăy giường , mỗi cái hai người. Đêm nay tôi ngủ chung giường với cô Miller, và nằm xuống là tôi ngủ liền. Gian pḥng tối thui và yên lặng. Tôi bừng mắt dậy khi chuông đang reo vang, và tất cả đám con gái đă chỗi dậy, đang mặc áo quần, mặc dù trời chưa sáng hẳn.Trời rất lạnh. Tôi miễn cưỡng ngồi dậy, mặc áo quần vừa run rẩy rửa mặt trong một cái chậu trống , kê ở giữa pḥng. Một cái chậu dùng chung cho sáu người , thật không phải dễ. Chuông lại reo, tất cả lại xếp hàng hai và đi xuống thang lầu, vào một pḥng học lờ mờ và lạnh lẽo. Có lệnh sắp xếp học sinh vào bốn lớp. Tôi được xếp vào lớp học sinh nhỏ nhất, ngồi ở cuối pḥng học, do cô Miller phụ trách. Một hồi chuông khác xa hơn, ba giáo viên khác bước vào nhóm khác đang đợi. Công việc bắt đầu. Đọc kinh và tập đọc trong sách kinh suốt một giờ liền. Khi vừa xong th́ trời đă sáng hẳn. Chuông lại reo lần thứ tư và các lớp lại xếp hàng đi vào một pḥng khác để ăn điểm tâm. Tôi vui sướng làm sao khi nghĩ đến ăn một cái ǵ! Hầu như tôi đói lả người v́ hôm trước ăn rất ít. Pḥng ăn rộng, thấp, thê lương. Mấy cái thau đựng thức ăn nóng hổi đặt trên hai bàn dài. Nhưng vừa bước vào , tôi ngửi thấy mùi khó chịu, tôi thấy ớn người. Từ hàng đầu có tiếng x́ xầm : - Tởm qúa ! Cháo lại cháy nữa. Một giọng nói la lớn ở một bàn khác: - Im lặng đi! Học sinh đọc lời tạ ơn dài, rồi hát. Rồi một gia nhân mang trà đến cho giáo viên và bữa ăn bắt đầu. Bây giờ th́ tôi xỉu v́ đói; bất kể mùi vị ra sao, tôi ăn liền mấy muỗng phần ăn của ḿnh. Rồi tôi thấy những cái muỗng quanh tôi hoạt động như tôi, và mọi người rồi cũng cố gắng ăn cái thứ thực phẩm thừa mứa ghê tởm ấy. Bữa điểm tâm đă xong và ai cũng phải ăn hết. Rồi lại đọc lời cảm tạ những cái chúng tôi không nhận được, lại hát. Rồi chúng tôi trở lại pḥng học. Mười lăm phút trước khi giờ học bắt đầu, pḥng học ồn ào náo nhiệt v́ chúng tôi được phép nói chuyện lớn và tự do lúc này. Đồng hồ điểm chín giờ. Cô Miller đứng ở giữa pḥng nói lớn: - Tất cả im lặng. Vào chỗ ngồi. Trật tự được lập lại. Những giáo viên khác đến đúng giờ, họ ngồi vào chỗ, nhưng vẫn c̣n như đợi một cái ǵ. Tám chục nữ sinh ngồi trên những dăy ghế dài kê dọc theo hai bên pḥng học , lưng thẳng, yên lặng , tóc chải thẳng ra sau, không một ai cuộn tóc lên. Tất cả đều mặc áo màu nâu, cổ cao cài kín, mang bít tất len và giày thô ráp. Khoảng hai chục học sinh lớn nhất, gần trưởng thành , mặc áo quần màu xám nhạt, trông buồn tẻ, xấu xí mặc dù có cô rất xinh. Tôi đang nh́n quanh th́ bỗng cả lớp đứng dậy như có một phản xạ quen thuộc từ lâu. Cái ǵ vậy? Tôi không nghe có lệnh ǵ hết, nhưng tất cả đều đổ dồn mắt đến một người cao đang đứng ở cuối căn pḥng dài. Đó chính là bà đêm qua tôi đă thấy một lần. Cô Miller đến hỏi bà, rồi h́nh như nhận lệnh, cô quay về chỗ cũ và nói to lên: - Lớp trưởng lớp nhất, đi lấy địa cầu! Cô hiệu trưởng Lowood (v́ chính bà ấy) ngồi vào chỗ trước hai qủa địa cầu để trên một cái bàn và bắt đầu giảng một bài địa lư cho các học sinh lớn học. Bây giờ trong ánh sáng ban ngày,trông cô cao và trang nghiêm.Cô mặc áo màu tím và tôi để ư thấy một chiếc đồng hồ vàng đeo nơi thắt lưng của cô (loại đồng hồ này bây giờ không c̣n phổ biến nữa). Đôi mắt màu nâu long lanh trên khuôn mặt tai tái, tóc cuốn lên bao quanh chân mày theo kiểu lúc bấy giờ. Độc giả chắc sẽ thêm vào h́nh ảnh cô Temple dáng dấp nghiêm nghị và thái độ trầm tĩnh. Sau này khi đi nhà thờ với cô, cô để tôi mang cuốn sách kinh cho cô, tôi mới thấy tên cô trên cuốn sách là Maria Temple. Các lớp dưới do các giáo viên khác dạy lịch sử và các môn học khác trong một giờ, rồi tiếp theo là học viết, học toán. Cô Temple dạy nhạc cho các học sinh lớn, cho đến lúc đồng hồ đánh mười hai giờ, cô hiệu trưởng đứng dậy. Cô bảo: - Các em, Cô có đôi lời nói với các em. Sáng nay người ta dọn điểm tâm cho các em, các em không ăn được. Chắc là các em đói. Cô đă ra lệnh dọn bánh ḿ và phó - mát cho các em . Các cô giáo khác có vẻ ngạc nhiên. Cô Temple nói tiếp: - Tôi chịu trách nhiệm về việc này. Nói xong cô rời pḥng học. Bánh ḿ và pho mát tức th́ được mang vào và phân phát cho học sinh, cả trường đều hân hoan. Rồi có lệnh " ra vườn". Mỗi cô, kể cả tôi, khoác một chiếc áo choàng màu xám, đội một cái nón rơm, rồi tất cả nhộn nhịp bước ra ngoài trời. Khu vườn rộng răi có tường cao bao quanh, ở ngoài không nh́n thấy. Một hành lang kín đáo chạy dọc mỗi bên khu vườn, và các lối đi rộng răi chạy quanh khu trung tâm, khu này được chia thành nhiều luống hoa, mỗi cô có một luống. Khi mùa hoa nở, chắc là chúng rất đẹp mắt, nhưng bây giờ th́ đang cuối tháng giêng, chỉ toàn thấy cảnh tàn úa xám xịt của mùa đông mà thôi. Tôi rùng ḿnh khi nh́n quanh, một lớp sương mù vàng vọt khắp nơi và mặt đất nhăo nhẹt dưới chân. Mấy cô mạnh khỏe th́ chạy nhảy nô đùa, c̣n mấy cô ốm yếu th́ tụ tập dưới hành lang để tránh lạnh và được ấm áp. Trong hơi sương ẩm ướt, tôi nghe nhiều cô khúc khắc ho. Tôi không nói chuyện với ai, và cũng không ai chú ư đến tôi, nhưng tôi đă quen cảnh cô đơn rồi, cho nên tôi không thấy có ǵ đáng ngại.Tôi đứng tựa vào một chiếc cột ở hành lang, kéo chặt chiếc áo choàng và cố quên đói quên lạnh, tôi đứng nh́n và suy nghĩ. Gateshead và đời sống cũ đă xa rồi, hiện tại th́ mơ hồ và xa lạ, c̣n tương lai th́ tôi không dám nghĩ đến. Tôi nh́n ra khu vườn lạnh lẽo rồi nh́n lên ngôi nhà - một ṭa nhà rộng, một nửa có màu xám, cổ; nửa kia th́ mới. Phần c̣n mới bao gồm pḥng học chính và dăy pḥng ngủ, qua những cánh cửa sổ mắt cáo, người ta thấy pḥng ngủ sáng sủa ra. Nh́n qua, nó giống như một nhà thờ. Một tấm đá gắn vào cửa có khắc hàng chữ: "Viện Lowood. Phần này do Naomi Brocklehurst ở Brocklehurst Hall của quận này xây cất". " Hăy để cho ánh sáng tỏa ra trước mọi người cho họ thấy công đức của ngươi và hăy vinh danh Cha ở trên Trời. Thánh Matt. Tập 16". Tôi đọc lui đọc tới những chữ này mà vẫn thấy khó hiểu. Tôi tự hỏi ư nghiă của từ " Viện" và câu Thánh vịnh theo sau nó, th́ bỗng nghe có tiếng ho ở đằng sau, nên quay đầu lại. Tôi thấy một cô gái ngồi trên chiếc ghế đá, đầu cúi xuống trên một cuốn sách. Từ chỗ tôi đứng , tôi có thể nh́n thấy nhan đề cuốn sách, " Rasselas", một cái tên xa lạ và hấp dẫn với tôi. Nhân lật một trang sách, chợt cô gái nh́n lên và tôi nói với cô: - Cuốn sách hay không? Tôi đă cố gắng dạn dĩ hỏi mượn cô trong vài ngày. Cô nghỉ đọc , nh́n tôi chằm chằm rồi đáp: - Tôi thích đọc nó. Tôi hỏi tiếp: - Viết về cái ǵ thế? Tôi không hiểu sao ḿnh lại dám gợi chuyện với một người lạ như thế này, nhưng tôi cũng thích đọc, mặc dù tôi đang c̣n bé hơn cô ta. Cô gái đưa cuốn sách cho tôi ,rồi đáp: - Bạn có thể xem nó đi. Xem lướt qua , tôi thấy nội dung cuốn sách có vẻ buồn hơn cái nhan đề.Tôi không thấy nói ǵ về các vị tiên, không có tranh ảnh nào trong các trang đầy chữ in. Tôi trả cuốn sách lại cho cô ta, cô định tiếp tục đọc th́ lại bị tôi quấy rầy: - Bạn có thể giải thích cho ḿnh ư nghĩa của hàng chữ trên không? tại sao gọi là Viện? Nó có khác những trường học khác không? - Nó là một phần của trường từ thiện. Bạn và tôi , và tất cả chúng ta ở đây là trẻ từ thiện. Ḿnh chắc bạn cũng mồ côi , không cha mẹ chứ? - Cả hai đều chết khi ḿnh chưa biết. - Đấy, tất cả con gái ở đây đều mất một hay cả cha lẫn mẹ, cho nên người ta gọi đây là Viện Giáo Dục Trẻ Mồ Côi. - Chúng ta khỏi trả tiền ư? - Chúng ta trả chứ, hoặc bạn bè chúng ta trả cho chúng ta, mười lăm bảng một năm. - Thế tại sao họ gọi ḿnh là trẻ từ thiện - Họ có nuôi chúng ta đâu? - V́ mười lăm bảng chỉ đủ tiền ở và tiền học. Sự thiếu hụt đều do tiền quyên góp đóng bù vào. - Ai góp vào cho? - Nhiều thành phần trong quận này và ở Luân đôn - Naomi Brocklehurst là ai thế? - Là bà xây toà nhà mới và con trai bà bây giờ là thủ qũy và quản lư. - Vây th́ trường không phải của bà đă cho bảo chúng ta phải có bánh ḿ và phó- mát. - Của cô Temple ấy à? Không phải - ḿnh ước ǵ là của cô ấy. Cô ấy phải trả lời cho ông Brocklehurst tất cả công việc cô làm. Ông ấy mua thực phẩm và áo quần cho chúng ta. Ông ở trong một ngôi nhà lớn cách đây hai dặm. - Ông có tốt không? - Ông ấy là một mục sư, và người ta bảo ông ấy làm rất nhiều việc. - Bồ biết hết tên các giáo viên chứ? - Cô phụ trách hôm nay là cô Miller. Có cô Smith, cô dạy may v́ tất cả chúng ta phải may lấy áo quần và các thứ. Cô nhỏ con có tóc đen là cô Scatcherd, cô dạy lịch sử và văn phạm. Người trùm khăn là bà Pierrot, bà ta ở Pháp và dạy tiếng Pháp. - Bạn có thích các cô giáo không? Bạn có thích cái cô nhỏ tóc đen không? - Cô Scatcherd nóng nảy, bạn nhớ đừng xúc phạm đến cô ấy. Bà Pierrot không phải là người xấu. Tôi hỏi: - Cô Temple tốt nhất , phải không? - Cô Temple rất tốt và rất khéo léo. Cô hơn hết thảy v́ cô biết rộng hơn tất cả. - Bạn ở đây lâu chưa? - Hai năm. - Bạn mồ côi hả? - Ḿnh mất mẹ. - Bạn có được hạnh phúc ở đây không? Hellen Burns đáp: - Bạn hỏi nhiều qúa đấy nhé! Ḿnh đă trả lời cho bạn đầy đủ rồi đấy. Thôi bây giờ ḿnh cần đọc sách nghe. Nhưng khi cô ta vừa giới thiệu tên của cô th́ chuông reo báo giờ ăn và tất cả chúng tôi đi vào nhà. Thực phẩm dọn ra bây giờ cũng không hơn ǵ bữa điểm tâm. Hai cái thùng thiếc lớn hơi bốc lên tỏa mùi thịt mỡ ôi, chúng tôi nhận khẩu phần trong thùng gồm khoai tây và mấy miếng thịt xỉn màu kỳ lạ nấu chung với nhau. Tôi ăn cái ǵ có thể ăn được và tự hỏi không biết rồi ngày nào cũng vậy sao. Sau bữa ăn chúng tôi trở lại pḥng học, tiếp tục học cho đến năm giờ. Trong buổi chiều có chuyện đặc biệt duy nhất xảy ra là tôi thấy cô Scatcherd đuổi Hellen Burns ra khỏi lớp học sử. Cô ấy bị ra đứng một ḿnh ở giữa pḥng học rộng. Lối phạt xem ra thật khó chịu đối với một cô gái lớn như vậy, cô ta khoảng mười bốn tuổi , nhưng tôi ngạc nhiên khi cô không tỏ ra buồn phiền hay xấu hổ ǵ hết, khi đứng giữa pḥng trước mặt mọi người. Tôi tự hỏi :" Tại sao cô ta chịu phạt một cách b́nh tĩnh và yên lặng như thế? Tôi th́ ước chi nền nhà có thể nứt ra để ḿnh có thể chui xuống dưới. C̣n cô ấy th́ có vẻ như đang suy nghĩ đến điều ǵ ngoài h́nh phạt của cô."Đôi mắt cô dán thật chặt xuống nền nhà, nhưng tôi chắc cô không thấy nó, đôi mắt h́nh như chạy tọt vào trong và nh́n xuống con tim ḿnh. Tôi tin rằng cô đang nh́n thấy cái ǵ đó mà cô đang nhớ lại. Tôi tự hỏi cô ta là loại con gái như thế nào, ngoan hay là nghịch. Không lâu sau năm giờ, chúng tôi lại có bữa ăn gồm một ly cà phê nhỏ và nửa lát bánh ḿ nâu. Tôi ăn phần ăn của ḿnh với sự thích thú, ước ǵ tôi cứ có thêm măi bởi v́ tôi vẫn c̣n đói lắm. Nghỉ nửa giờ rồi học lại, rồi lại một b́nh nước và miếng bánh bột kiều mạch, rồi cầu nguyện và đi ngủ. Ngày đầu tiên của tôi ở Lowood là như vậy. |
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (07-01-11)
|
#4
|
|||
|
|||
![]() Chương 5. Một Bài Học Hóc Búa Học kỳ một của tôi ở Lowood trôi qua như dài một thế hệ .Tôi hết sức khó khăn trong việc làm quen với những luật lệ mới và những bài học, nhưng nỗi lo sợ thất bại triền miên của tôi cứ làm tôi lo lắng nhiều hơn cả công việc nhọc nhằn hằng ngày. Suốt tháng giêng, tháng hai và một phần tháng ba, lớp tuyết dày đă giữ chúng tôi ở trong khuôn viên nhà trường, trừ khi chúng tôi đi nhà thờ.Nhưng hằng ngày, chúng tôi phải trải qua một giờ ở ngoài trời và áo quần chúng tôi không đủ ấm để chống chọi với cái rét ghê hồn. Tuyết lọt vào trong giày của chúng tôi, tan ra, cả bàn chân , bàn tay đầy những chỗ sưng nhức nhối. Tôi nhớ qúa rơ nỗi đau đớn và giận dữ tôi đă chịu đựng mỗi tối khi hai bàn chân ḿnh bị sưng tấy lên và sự khốn khổ phải chuồi mấy ngón chân sưng nhức vào giày mỗi buổi sáng. Rồi th́ sự thiếu ăn là một nỗi khổ triền miên, và việc này lại phát sinh ra cái tệ nạn bọn con gái lớn dụ dỗ , dọa dẫm bọn nhỏ sớt bớt phần ăn cho chúng, mặc dù khẩu phần của chúng đă ít ỏi. Nhiều lần tôi đă chứng kiến mẩu bánh ḿ qúy giá của tôi được chia cho hai đứa lớn, một nửa b́nh cà phê đứa thứ ba uống, tôi chỉ ăn chút ít c̣n lại, và chỉ biết khóc thầm mà thôi. Chủ nhật là những ngày buồn thảm vào mùa đông. Chúng tôi phải đi bộ hai dặm đường để đến nhà thờ Brocklebridge, ở đây người bảo trợ chúng tôi là một mục sư.Chúng tôi bước ra là thấy lạnh, đến nhà thờ càng lạnh hơn sau khi đă đi bộ trên tuyết, và hầu như bị tê cóng v́ lạnh suốt thời gian dài làm lễ. Đường đi qúa xa nên không thể về đúng giữa trưa để ăn, cho nên chúng tôi phải ăn thịt và bánh ḿ nguội đợi đến bữa ăn chiều. Xế chiều, chúng tôi phải đi bộ về trường trên con đường đồi lạnh lẽo. Tôi cứ nhớ cô Temple, áo choàng bị gió lạnh đánh phần phật, đi nhanh nhẹn giữa đoàn nữ sinh đang lom khom bước, cô cố động viên chúng tôi giữ vững tinh thần. Các giáo viên khác, thật khốn khổ, lại đi sát vào nhau để vui chân. Chúng tôi mơ ước biết bao ánh sáng và hơi ấm của ḷ lửa bập bùng khi trở về! Nhưng điều này thật khó cho học sinh nhỏ, v́ mỗi ḷ sưởi đều có các cô lớn ngồi quanh hai hàng rồi. Một buổi chiều khi tôi đă ở Lowood được ba tuần , tôi đang ngồi với cái bảng đen trên tay, đang bối rối trước một bài toán chia dài th́ tôi chợt thấy một bóng người đi ngang ngoài cửa sổ. Đó là ông Brocklehurst. Phút chốc , ông đă vào trong pḥng học, đứng bên cạnh cô Temple, cũng cái dáng người cao ấy đă nghiêng người lên tôi ở Gateshead. Tôi có lư do riêng để sợ chuyến đến viếng thăm này. Tôi sợ bất kỳ một phát hiện nào về qúa khứ của tôi trong trường hợp ông tố cáo tôi là một đứa trẻ xấu. H́nh như tôi nghe được chuyện ông đang nói với cô Temple( cô đang ngồi ở gần cửa lớn), cho nên thoạt tiên tôi thấy yên ổn phần nào. Ông Brocklehurst nói: - Cô Temple à, khi tôi đến đây vừa rồi, tôi đă ra vườn sau và xem xét áo quần đang phơi trên dây. Nhiều đôi bít tất đen ở trong t́nh trạng tồi tệ khó chữa, do các lỗ thủng khá lớn , tôi e rằng chúng không cách ǵ vá mạng lại được. Ông dừng lại. Cô Temple trả lời: - Thưa ngài, chúng sẽ được điều chỉnh lại. Ông Brocklehurst tiếp: - Có điều khác nữa khiến tôi ngạc nhiên là khi coi lại sổ sách kế toán của quản gia, tôi thấy có một bữa ăn bánh ḿ và phó mát đă được dọn thêm lần thứ hai cho các cháu cách đây hai tuần. Ai cho phép làm việc này và ai ra lệnh vậy? Cô Temple đáp: - Thưa ngài, tôi xin chịu trách nhiệm việc này. Cháo nấu qúa cháy , các em không thể ăn được. - Xin cô nghe cho. Cô biết là kế hoạch của tôi là làm cho những đứa nhỏ này biết kham khổ và biết kiên nhẫn, tự chế - không khuyến khích chúng sống xa hoa và tự măn. Một sự nản chí nhỏ nhặt nào, như là làm hỏng một bữa ăn, đều là cơ hội để chúng ta giáo dục tinh thần cho chúng, dạy chúng có nghị lực để chống chọi với gian khổ. Ôi, thưa cô, khi cô cho chúng ăn bánh ḿ và pho- mát thay cho cháo cháy, th́ cô đă nuôi nấng cái cơ thể khốn khổ của chúng, nhưng cô ít nghĩ đến việc cô đă bỏ đói linh hồn bất diệt của chúng cho đến chết! Ông Brocklehurst lại ngưng nói , có lẽ v́ ông qúa xúc động. Cô Temple nh́n thẳng trước mặt , môi cô mím chặt , mắt nghiêm nghị Bỗng ông Brocklehurst tiếp tục, lần này ông nói nhanh: - Này cô Temple, sao, sao cháu kia lại được phép uốn tóc? Cô tóc đỏ ấy, tóc uốn lên phải không? - ông hỏi. Tay ông run rẩy khi chỉ cô gái. Rất b́nh tĩnh , cô Temple đáp: - Cháu ấy là Julia Severn. - Julia Severn à? Tại sao ở trong nhà từ thiện này cháu ấy lại được phép để tóc quăn như vậy? Cô Temple đáp: - Tóc của cháu ấy quăn tự nhiên đấy ạ. - Tự nhiên à? ở đây chúng ta không nên khuyến khích tự nhiên! Tôi thích tóc giản dị b́nh thường. Tóc như thế phải cắt bỏ hết! Ngày mai tôi sẽ cho một người thợ hớt tóc đến đây. Tôi c̣n thấy có nhiều cô để tóc dài qúa. Cô hăy cho các em lớn đứng dậy và quay mặt vào tường đi. Cô Temple lấy khăn đưa lên môi. Nhưng rồi cô cũng ra lệnh, và lớp một tuân theo cô.Tất cả nghe một giọng nói quyết định: - Tất cả những cái nơ và bím tóc phải cắt hết. Cô Temple quay lại phản đối, ông Brocklehurst lại nói tiếp: - Thưa cô, bổn phận của tôi là phải dạy cho các cô gái này biết quên ḿnh , biết ăn mặc thô sơ giản dị. Những cái bím tóc này đă mất công bện hết sức cầu kỳ! Cô hăy nghĩ đến việc phí th́ giờ. Đến đây th́ có ba phụ nữ bước vào cắt ngang câu nói của ông. Họ mặc áo quần hết sức lộng lẫy bằng nhung, lụa và lông thú. Hai cô gái c̣n trẻ khoảng mười sáu hay mười bảy tuổi, tóc họ xơa gợn sóng xinh đẹp dưới chiếc nón màu xám hợp thời trang, được uốn cong lên, chải chuốt kỹ càng. Bà lớn tuổi mặc áo nhung có may xen kẽ lông chồn, tóc cũng uốn cong xơa ngang trán. Cô Temple chào họ v́ nhiệm vụ. Đó là bà Brocklehurst và hai cô con gái của bà ta. Cho đến lúc ấy tôi mải nghe câu chuyện với cái bảng đen che trước mặt, như là tôi đang bận làm toán. Có thể tôi vẫn không bị chú ư đến, nhưng tấm bảng bỗng trượt khỏi tay tôi và rơi xuống nền nhà vỡ vụn, gây nên tiếng ồn khiến mọi người quay lại nh́n tôi. Tôi biết thế là hết, tôi cúi xuống nhặt những mảnh vụn, và chờ đón điều tệ hại nhất xảy đến. Nó đến thật. Ông Brocklehurst mắng: - Đồ bất cẩn! học sinh mới phải không? Không thoát được. Ông ta nói tiếp: - Tôi nhớ ra rồi, tôi đă nói chuyện với cô bé này. Cho đứa bé làm bể cái bảng ra đứng phía trước đi. Tôi điếng người. Tôi không nhúc nhích, nhưng hai học sinh lớn đă đẩy tôi tới trước mặt vị quan ṭa đáng sợ ấy, và cô Temple nhẹ nhàng giúp tôi bước tới vừa nói nhỏ với tôi: - Đừng sợ Jane. Cô thấy đây chỉ là việc rủi ro, em sẽ không bị phạt đâu.Tôi nghĩ:" Cô sẽ khinh ḿnh khi cô nghe ḿnh là một con nói láo độc địa". Thế rồi tôi bỗng qúa căm thù gia đ́nh Brocklehurst và Reed. Ông Brocklehurst chỉ một cái ghế rất cao , bảo: - Lấy cái ghế ấy và cho nó đứng lên trên.Không biết ai đă để tôi đứng lên trên ấy. Tôi chỉ biết bây giờ ḿnh cao ngang mũi ông Brocklehurst, và ông chỉ cách tôi một tấc. Ông quay qua phía vợ con ông và nói: - Các bà, cô Temple, các cô và các em, tất cả qúy vị trông thấy cô bé này chứ? Dĩ nhiên là họ thấy. Tôi cảm thấy họ đang đổ dồn mắt hau háu nh́n tôi như bóc trần tôi ra, và tôi đứng đó, cao hơn họ. - Qúy vị thấy cô ta c̣n nhỏ. Nhưng thật là buồn v́ nhiệm vụ mà tôi báo cho qúy vị biết, cô gái này không đứng trong hàng ngũ của Chúa, mà chỉ là một kẻ xa lạ trong đám con chiên của Ngài. Qúy vị phải coi chừng nó, không chơi, không chuyện tṛ với nó.Thưa các cô, các cô phải canh chừng nó. Phải để ư đến mọi hành động của nó và sẵn sàng trừng phạt thể xác nó để cứu rỗi linh hồn nó. Bởi v́ cô gái này - đứa bé xuất thân từ một nơi qúy tộc - là ...một kẻ nói láo! Ông ngừng nói một lúc khá lâu, tôi nghe cô Brocklehurst nhỏ th́ thào:"Ghê qúa!". Ong Brocklehurst lại nói tiếp: - Tôi biết được chuyện này là do một bà rất tốt đă nhận đứa bé mồ côi này và nuôi nấng nó cùng với các con ruột của ḿnh - ḷng từ tâm của bà đă được trả bằng sự vô ơn hèn hạ, một sự vô ơn hết sức hèn hạ , đến nỗi bà buộc phải tách nó ra khỏi các con ḿnh để các hành vi bỉ ổi của nó khỏi gây ảnh hưởng xấu đến sự trong trắng của chúng. Bây giờ nó được gởi đến đây để sửa chữa lỗi lầm như người Do Thái xưa kia đă gửi bệnh nhân đến hồ Bethesda để chữa bệnh. Thưa qúy cô, tôi xin qúy cô xem đứa bé này cần được chữa bệnh bằng nước sạch của trường này. Ông Brocklehurst cúi chào cô temple , gài nút áo rồi quay ra cửa, theo sau là vợ và con ông. Ông nói: - Để nó đứng đấy trên nửa giờ, và đừng ai nói chuyện với nó trong suốt ngày hôm nay. Thế là tôi đứng đấy cho mọi người thấy trong căn pḥng lớn. Không có lời lẽ nào để miêu tả hết được t́nh cảm của tôi.Thế rồi khi tất cả đứng dậy, có một cô bé đi ngang gần tôi, cô ngước mắt nh́n tôi. cái nh́n lạ lùng làm sao! Nh́n mắt cô, một nghị lực mới trỗi dậy trong ḷng tôi. Tôi giữ nước mắt khỏi chảy, ngẩng cao đầu, và đứng thẳng trên chiếc ghế cao. Helen Burns hỏi cô Smith cái ǵ đấy về công việc, khi quay về chỗ ngồi, đi ngang qua tôi, cô mỉm cười với tôi. Nụ cười qúy hóa làm sao! Bây giờ tôi vẫn c̣n nhớ đến nụ cười ấy, v́ đó là dấu hiệu của ḷng can đảm thực sự và một tư cách tuyệt đẹp. Nụ cười làm sáng khuôn mặt thanh tú vá đôi mắt sâu của cô, ánh sáng thật hiếm trong cơi đời này. Thế mà tôi lại được biết cô Scatcherd đă phạt cô ngày hôm sau chỉ được ăn bánh ḿ với nước lă, bởi v́ cô đă làm dơ một bài tập. |
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (07-01-11)
|
#5
|
|||
|
|||
![]() Chương 6. Cô Temple Khi đồng hồ đánh báo năm giờ, cả trường đều nghỉ và tất cả các cô gái đều đi uống trà. Tôi đánh liều bước xuống khỏi ghế. Trời đă tối, tôi đi đến một góc xa và ngồi xuống trên nền nhà. Sau cùng th́ nghị lực của tôi cũng suy giảm, tôi nằm xuống đó vô cùng buồn rầu. Helen Burns không có ở đó, không ai giúp đỡ, tôi mặc cho nước mắt tuôn trào. Tôi đă cố học hành tốt, làm việc tốt ở Lowood, kết bạn nhiều, được nể v́ , được thương yêu. Mới sáng nay thôi, tôi đă đứng đầu lớp và cô Miller đă khen tôi. Có cả cô Temple đứng đấy mỉm cười xác nhận, cô lại c̣n hứa dạy tôi học vẽ và c̣n hứa sau này sẽ cho tôi học tiếng Pháp nữa. Bây giờ tôi đang nằm đây, đau đớn và thất bại - làm sao tôi có thể đứng lên được nữa? Tôi nghĩ: "Không bao giờ", và trong lúc thất vọng, tôi ao ước ḿnh chết đi cho khỏe. Thế rồi tôi vùng dậy, bởi v́ Helen Burns đang ở bên tôi. Qua ánh sáng lờ mờ nhờ lửa trong ḷ sưởi của lớp học, tôi thấy cô mang cà phê và bánh ḿ đến cho tôi. Cô bảo: - Này , ăn đi. Nhưng tôi đẩy đi và khóc to hơn. Helen ngồi xuống nền nhà cạnh tôi, hai tay ôm lấy đầu gối, ngồi yên lặng , tựa đầu lên hai cánh tay Tôi lên tiếng trước: - Helen, sao bạn lại chịu ngồi gần một đứa mà mọi người tin là nói dối? - Mọi người à, Jane? Bạn lầm rồi. Ḿnh chắc là phần nhiều đều lấy làm buồn cho bạn đấy. - Tại sao lại lấy làm buồn cho ḿnh , sau khi nghe ông Brocklehurst nói như thế? - Ông Brocklehurst không phải là Chúa Trời, ở đây chẳng ai ưa ông ta hết. Nếu ông ấy đối xử với bồ đặc biệt ưu ái , th́ bồ sẽ có nhiều kẻ thù đấy.Không, các cô gái caó thể thờ ơ với bồ trong một chốc lát, nhưng họ đều có cảm t́nh với bồ. Nếu bồ biết kiên nhẫn và hành động đúng đắn, tất cả sẽ bị lăng quên ngay. Vả lại , Jane à, cô ngừng lại. Tôi hỏi: - Sao, Helen? Tôi đặt mấy ngón tay lên áo cô ta. Cô thoa nhẹ bàn tay tôi cho ấm. Helen bảo: - Cho dù mọi người có ghét bạn và tin bạn là kẻ ác độc, mà nếu lương tâm bạn chân thật, không tội lỗi th́ bạn vẫn luôn có bạn. Tôi đồng ư: - Đúng thế, nhưng chưa đủ, Helen ạ. Ḿnh không chịu được cô đơn và bị ghét bỏ. Nếu kẻ khác không thương yêu ḿnh, ḿnh thà chết c̣n hơn. - Này Jane! bạn nghĩ nhiếu qúa về t́nh thương của loài người. Bạn qúa phật ư về điều đó. Chúa đă tạo nên cơ thể yếu đuối của chúng ta, rồi cho sự sống vào đấy, Ngài cho chúng ta nghị lực khi cần. Ngoài trái đất và nhân loại ra, c̣n có một thế giới vô h́nh của thần linh bất tử. Ḿnh biết bạn vô tội trong việc ông Brocklehurst đặt điều cho bạn, bởi v́ ḿnh thấy được thực chất trong đơi mắt chân thật của bạn. Hăy nhớ là Chúa biết hết sự thực và Ngài sẽ ban thưởng cho chúng ta khi hết đời. Tôi ngồi yên. Helen dỗ dành tôi, nhưng có một nỗi buồn kỳ lạ đằng sau mỗi lời nói của cô. Khi cô nói xong, cô thở nhanh và ho, đến nỗi tôi quên hết nỗi buồn của ḿnh và lo lắng cho bạn. Khi Helen kéo tôi lại gần cô, tôi dựa đầu ḿnh vào vai cô, quàng tay quanh hông cô. Và chúng tôi ngồi yên bên nhau. Chúng tôi ngồi yên như vậy một hồi, rồi có tiếng chân người vào pḥng. Đó là cô Temple, cô nói: - Cô có ư t́m em đây, Jane Eyre à! Cô muốn em đến pḥng cô, và nhân tiện có Helen Burns đây, em có thể đến luôn. Chúng tôi đi theo cô hiệu trưởng qua nhiều hành lang , rồi lên một thang lầu và đến pḥng của cô. Một ḷ lửa đang cháy, chiếu sáng những đồ đạc chung quanh, trông vô cùng tươi tắn. Cô Temple bảo Helen ngồi trên một chiếc ghế bành gần ḷ sưởi, cô ngồi vào một chiếc ghế khác và kéo tôi đến gần cô. Cô nh́n mặt tôi rồi hỏi: - Em khóc cho nhẹ bớt nỗi sầu , phải không? Tôi đáp: - Em sợ không bao giờ được như vậy. - Tại sao? - Bởi v́ em đă bị oan , và cô và mọi người chắc chắn sẽ cho em là đồ ác độc. - Tất cả sẽ đánh giá em qua hành động của em.Em cứ tiếp tục làm điều tốt. Cô quàng tay ôm lấy tôi: - Bây giờ em cho cô biết về cái bà đă nuôi nấng em. - Đó là bàReed, mợ của em. Cậu em mất và giao em cho bà ấy chăm sóc. - Thế bà không bằng ḷng nhận nuôi em à? - Dạ không , bà bực ḿnh v́ phải làm điều đó. Nhưng em thường nghe gia nhân nói rằng, cậu em trước khi mất đă yêu cầu bà hứa nuôi em, bà hứa bà sẽ nuôi nấng em măi măi. - Này Jane, khi ông ta buộc tội ai, ông đă đề pḥng khi nói. Em bị buộc là kẻ nói dối. Em cũng phải đề pḥng. Cho nên em hăy nói cái ǵ có thật mà em nhớ. Đừng thêm thắt, đừng phóng đại cái ǵ hết. Tôi tŕnh bày vô tư chính xác . Tôi kể cho cô nghe tất cả chuyện thời thơ ấu của tôi, cứ để ư lời dặn của Helen đừng nóng giận, và khi tôi tiếp tục kể, tôi cảm thấy cô Temple hoàn toàn tin tôi. Trong câu chuyện tôi kể cho cô nghe, tôi có nhắc đến lần thăm viếng của ông Lloyd, bởi v́ tôi không bao giờ quên được cái ngày kinh khủng ấy trong pḥng đỏ, cũng không bao giờ quên được trận ốm sau đó. Khi tôi kể xong, cô Temple yên lặng nh́n tôi ít phút.Rồi cô nói: - Cô biết ông Lloyd. Cô sẽ viết thư cho ông ấy, và nếu ông trả lời như em kể , em sẽ được sáng tỏ trước mọi người. C̣n đối với cô th́, Jane à, chuyện em đă sáng tỏ rồi Cô hôn tôi, và trong lúc vẫn giữ tôi bên ḿnh, cô nói với Helen: - Helen, đêm nay em có khá không? Hôm nay em ho nhiều , phải không? - Theo em th́ không nhiều lắm, thưa cô. - Ngực em đau ra sao? - Có đỡ chút đỉnh, cám ơn cô. Cô Temple đứng dậy, nắm tay Helen và bắt mạch cho nó. Rồi cô trở lại chỗ ngồi và tôi nghe cô khẽ thở dài khi ngồi xuống. Bỗng cô vụt đứng dậy, rồi vui vẻ nói: - Đêm nay hai em là khách của cô và cô phải đối xử với hai em như khách vậy. Cô rung chuông, một gia nhân bước vào, cô bảo: - Barbara, tôi chưa uống trà, chị mang khay đến cho tôi và thêm tách cho hai cô đây nhé. Chị gia nhân mang đến ngay một khay trà. Đồ sứ trông xinh xắn làm sao!Tất cả xếp trên một bàn tṛn cạnh ḷ sưởi.Trà thơm ngát, mùi bánh ḿ nướng ngon lành biết bao! Nhưng tôi thấy lo v́ bánh ít qúa(v́ tôi rất đói). Cô Temple cũng thấy vậy. Cho nên cô lại bảo: - Này chị Babara, chị mang thêm bánh ḿ và bơ nữa chứ, chừng này không đủ cho ba người đâu. Người tớ gái bước ra, nhưng chị lại quày qủa trở lại. Chị nói: - Dạ thưa cô, bà Harden bảo đă đưa đủ số bánh như thường lệ đấy ạ. bà Harden là quản gia , người đắc ư của ông Brocklehurst. Bà ta được lệnh phải cứng rắn mọi mặt. Cô temple đáp: - ồ, tốt lắm, chúng ta phải lo lấy thôi. Khi người tớ gái đă đi khỏi , cô mỉm cười nói thêm: - Mau thay là lần này cô có thể bù vào chỗ thiếu Cô mời helen và tôi đến một cái bàn, đặt trước mặt tôi mỗi người một tách trà và một miếng bánh ḿ nướng ngon lành. Rồi cô đứng lên, mở tủ chè, lấy ra một gói giấy. Chúng tôi thấy, đó là một cái bánh lớn. Cô bảo: - Cô định cho các em cái này đem về pḥng mà ăn, nhưng v́ bánh ḿ nướng qúa ít, cho nên các em phải dùng nó bây giờ. Cô cắt bánh thành từng lát, bàn tay dịu dàng, chúng tôi th́ ngồi ở bàn. Đêm đó, chúng tôi dự một bữa tiệc thịnh soạn, khi chiếc khay dọn đi, chúng tôi ngồi bên ḷ sưởi, và tôi cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc. Rồi câu chuyện giữa cô Temple và Helen đă làm tôi hết sức ngạc nhiên và kính nể. Helen h́nh như đă biến đổi hẳn. Bữa ăn ngon lành, ngọn lửa sáng ấm, ḷng tốt của cô giáo thân yêu- có cái ǵ đó độc đáo trong người cô- đă khơi dậy sức mạnh vô biên nơi Helen Burns. Khuôn mặt của cô ta sáng ngời đẹp đẽ mà trước đây tôi chưa từng thấy bao giờ. Một cô gái mười bốn tuổi như Helen mà đă có đủ kiến thức để nói năng trôi chảy và trong sáng như thế ư?Đối với tôi, vào cái đêm đáng nhớ ấy, Helen đă sống đời sống tinh thần trong một giờ, bằng nhiều người trong một kiếp. Họ nói về nhiều chuyện mà tôi chưa hề được nghe như về nhiều quốc gia, về nhiều nơi xa xôi, về bí mật của thiên nhiên về nhiều sách. Học đọc nhiều biết bao! Họ hiểu rộng và biết nhiều qúa! Họ quen thuộc nhiều tác phẩm và tác gỉa nước Pháp. Và tôi đă kinh ngạc vô cùng khi cô Temple hỏi Helen c̣n nhớ tiếng Latinh mà ba cô đă dạy cho không - rồi Helen lấy một cuốn sách của Virgil ở trên kệ sách. Cô đọc và dịch một trang cho chúng tôi nghe. Cô c̣n đọc tiếp th́ bỗng chuông reo báo giờ đi ngủ, và chúng tôi đành phải giă từ cô . Cô Temple ôm hôn chúng tôi. Cô bảo: - Các em thân mến, cầu Chúa ban ơn cho các em. Cô ôm hôn Helen lâu hơn tôi. Cô có vẻ miễn cưỡng để cho Helen đi và nh́n theo cô ta đến cửa. Cũng v́ Helen mà cô đă thở dài sau lưng chúng tôi. Về đến pḥng ngủ, chúng tôi nghe giọng cô Scatcherd trong pḥng. Cô ta đang khám tủ và kệ sách của chúng tôi. Vừa đi vào, Helen đă bị quở trách về tội thiếu ngăn nắp. Sáng hôm sau, cô scacherd buộc một miếng giấy dày quanh đầu Helen, có ghi hàng chữ lớn" Đồ ăn mặc cẩu thả". tôi thấy Helen rất nhẫn nại. Cô không giận, xem đó như là một h́nh phạt xứng đáng. Đúng lúc cô scatcherd hết giờ dạy buổi chiều, tôi chạy đến Helen, xé nát tờ giấy và ném vào lửa.Thấy bạn âm thầm chịu đựng, cơn giận nung nấu trong ḷng tôi suốt ngày hôm ấy , bởi v́ cái cảnh bạn cam chịu buồn phiền đă làm tôi đau đớn không chịu được. Khoảng một tuần sau, cô Temple nhận được thư trả lời của ông lloyd. Ông xác nhận rơ ràng câu chuyện của tôi. Vào một buổi họp toàn trường, cô tuyên bố cô đă điều tra về lời buộc tội Jane Eyre. cô nói rằng cô sung sướng đă làm sáng tỏ vấn đề là tôi vô tội. Việc này đă cất đi cả một gánh nặng trong tâm trí tôi, và tôi định tâm để học hành trở lại, quyết làm tốt công việc hằng ngày. Công sức của tôi đă có hiệu qủa. Trí nhớ của tôi khá lên , trí thông minh phát triển, cho nên chỉ trong mấy tuần, tôi lên được lớp cao hơn.Chưa đầy hai tháng tôi được phép bắt đầu học tiếng Pháp và học vẽ Cái hôm mà tôi vẽ căn nhà lá đầu tiên của ḿnh, tối đó đi ngủ tôi đă tưởng tượng tranh của tôi được đón nhận huy hoàng trong tương lai. Tôi không c̣n mơ đến khoai tây chiên nóng và thực phẩm ngon lành khác, như tôi từng mơ ước trước đây , mà thưởng thức những họa phẩm hoàn hảo qua tưởng tượng trong đêm tối: nhà cửa, cây cối, núi đá và các cảnh tàn phá; những bức tranh bướm vờn hoa; chim chóc líu lo giữa những trái anh đào chín muồi, tổ của chúng với những qủa trứng đẹp như ngọc trai, chúng luồn lách nhảy nhót trong đám lá trường sinh, cho đến khi tôi đi vào giấc ngủ êm ái dịu dàng. Salomon đă nói một cách khôn ngoan rằng:" Thà ăn rau mà thương yêu nhau c̣n hơn ăn thịt mà thù ghét nhau". Bây giờ th́ tôi không muốn đánh đổi Lowood với nhiều khó khăn gian khổ, để lấy Gateshead hall với cuộc sống xa hoa khắc nghiệt hằng ngày. |
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (07-01-11)
|
#6
|
|||
|
|||
![]() Chương 7. Helen Nhưng Lowood đă thay đổi theo mùa. Cuối cùng rồi mùa xuân cũng đến, muôn hoa đua nở vào thángTư. Nào là huệ rừng, hoa tai mèo màu tím, hoa tử la-lan h́nh mắt màu vàng. Vào những chiều thứ năm (nghỉ nửa ngày), chúng tôi c̣n t́m ra những hoa màu nhă hơn ở hai bên đường và dưới các bụi cây. Tháng Tư nhường chỗ cho tháng năm trong lành, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp an b́nh. Thiên nhiên xanh tươi đầy hoa, những cây du, cây trần b́ và cây sồi trổi dậy uy nghi sau một mùa đông im ĺm. ánh mặt trời đă tăng sức cho những cây hoa ngọc trâm đâm chồi nảy lộc trên mặt đất. Nhưng Lowood lại được xây dựng trên một vùng rừng đầm lầy ẩm thấp: một cái nôi của sương mù, ẩm ướt và bệnh tật. Khi mùa xuân làm cho cuộc sống muôn loài phát triển nhanh th́ mầm mống bệnh đậu lào cũng thế, nó lan tràn gây cảnh chết chóc cho lớp học và khu nội trú đông đúc, khiến cho Lowood có vẻ giống như một bệnh viện hơn là lớp học. Ăn uống thiếu thốn, lạnh lẽo chẳng ai quan tâm, đă làm học sinh xuống sức rất nhiều. Bệnh sốt lan tràn và trong một lúc có bốn mươi lăm trong số tám mươi học sinh bị mắc bệnh đậu lào. Lớp học tạm nghỉ, kỷ luật lỏng lẻo, nhiều em phải cho về nhà để tránh lây lan. Nhiều em chết ngay tại trường và không khí buồn bă lo âu tỏa khắp các pḥng, các lối đi hoà lẫn mùi bệnh hoạn ở khắp nơi. Nhưng ánh mặt trời tháng năm vẫn dễ chịu, và số không mắc bệnh chúng tôi lại vui thích hết sức cảnh mùa xuân và mùa hè ấy. Chúng tôi được sục xạo vui chơi trong rừng, làm cái ǵ chúng tôi thích và đi đâu chúng tôi muốn. Chúng tôi cũng sống thoải mái hơn v́ ông Brocklehurst và gia đ́nh ông bây giờ không bao giờ đến gần trường, và bà quản gia khó tính, bà hardens, đă được một người khác thay. Bà này phóng khoáng hơn. Ngoài ra, đă bớt miệng ăn và bệnh nhân ăn lại ít. Nhưng Helen vẫn bệnh. Cô đă được cho nằm riêng ở trên lầu mấy tuần nay, và người ta cho chúng tôi biết Helen bị bệnh lao. V́ ít hiểu biết, tôi cứ tưởng đó chỉ là một thứ bệnh ǵ nhẹ mà với thời gian và nếu được chăm sóc, bệnh t́nh Helen sẽ khỏi. Tôi cũng luôn luôn dành cho Helen một t́nh thương dịu dàng sâu sắc, mặc dù tôi không lo lắng ǵ về bệnh t́nh của bạn. Một buổi tối tháng sáu, tôi đi chơi xa trong rừng với một cô bạn là Mary Ann, măi đến lúc trăng mọc chúng tôi mới trở về. Khi về đến trường th́ chúng tôi nghe nói có bác sĩ đến, v́ có ai đó bệnh nặng. Tôi ở ngoài vườn để trồng mấy cây tôi đă đào lấy trong rừng, tôi sợ để đến mai th́ nó chết mất.Làm xong, tôi c̣n nán lại một chút ngoài vườn, hoa toả mùi hương trong sương của đêm tháng sáu thật dịu dàng. Phương tây lóe sáng báo hiệu ngày đẹp trời khác vào hôm sau, thật là một buổi tối đẹp đẽ, thanh khiết và ấm áp. Thật là đáng tiếc khi phải rời không khhí ngoài vườn để vào trong nhà. Tôi đang nghĩ ngợi lung tung th́ một ư nghĩ chợt đến trong đầu tôi mà trước đây chưa bao giờ tôi nghĩ tới:" Manh bệnh nằm một chỗ thật buồn biết bao, và lại sắp chết nữa! Thế giới này thú vị lắm chứ, rời nó để đi đến một nơi ḿnh chưa biết ǵ hết, th́ qủa thật là buồn biết bao!". Rồi tôi cố gắng hết ḿnh để hiểu sự sống và sự chết, chỉ ngỡ ngàng khi trở lại đối diện với thực tại, mọi vật quanh ḿnh. Tôi thấy ông bác sĩ ở trong nhà đi ra và chị điều dưỡng đứng trên cửa nh́n ông đi. tôi vội chạy đến bên chị: - Có phải ông bác sĩ đến thăm cho helen Burns không? - ừ , đúng thế. - Ông ta nói sao? - Ông bảo cô ấy sẽ không c̣n ở đây lâu nữa. Hôm qua mà nói như vậy có nghĩa là Helen sẽ về nhà. Hôm nay tôi chợt hiểu cô ta sẽ chết. Tôi cảm thấy khiếp sợ và hết sức lo lắng. Tôi phải lên thăm Helen ngay. Tôi hỏi Helen nằm pḥng nào chị điều dưỡng đáp : - Cô ấy nằm ở pḥng cô Temple. - Em xin phép nói chuyện với cô âư một chút nhé? - ồ không được đâu em. Không thể được. Vào nhanh đi, em sẽ bị sốt đấy, nếu cứ ở ngoài trời khi sương xuống. E cũng phải hai giờ sau, khoảng mười một giờ, khi tất cả đă đi ngủ và khu nội trú đều yên lặng, tội mới nhẹ nhàng trỗi dậy, mặc áo choàng ngoài áo ngủ, và lặng lẽ đi chân trần đến pḥng của cô Temple. Đêm mùa hè không gợn mây, ánh trăng lác đác chiếu qua cửa sổ các hành lang giúp tôi t́m ra lối đi. Tôi đi nhanh qua các cửa pḥng bệnh nhân sốt, sợ chị điều dưỡng canh suốt đêm ở đó nghe thấy. Tôi sợ nếu bị phát hiện , tôi sẽ bị đuổi về, bởi v́ tôi cảm thấy ḿnh phải gặp Helen bằng mọi giá. Tôi phải hôn giă biệt cô ấy, phải trao đổi đôi lời cùng cô ấy lần cuối. ánh sáng trong pḥng cô Temple lờ mờ, và cửa th́ hé mở. Chị điều dưỡng khi năy đang ở ngoài vườn,chị ngồi ngủ trong một ghế bành . Sát bên giường cô Temple , có một chiếc giường khác nhỏ hơn, một nửa khuất sau màn trắng. Cô Temple không có ở đấy. Sau này tôi mới biết người ta mời cô đến pḥng sốt và cô ở đấy. Tôi đi nhẹ nhàng đến giường Helen, tay vén màn , tôi th́ thào gọi bạn: - Helen, bạn thức đấy không? Helen động đậy, rồi đưa tay ra. Tôi thấy mặt cô ta xanh xao nhưng b́nh tĩnh. Trông cô ít thay đổi nên tôi cũng bớt sợ. Giọng Helen nhẹ nhàng: - Bạn đấy ư , Jane? Ôi , bạn không chết đâu, tôi nghĩ như vậy. Họ lầm rồi. Nếu sắp chết , th́ bạn không thể nói năng b́nh tĩnh như thế này. Tôi hôn bạn, Helen lạnh và trông yếu quá, lại gầy nữa, nhưng nụ cười vẫn như cũ. Cô nói: - Sao lại đến giờ này, Jane?Đă qúa mười một giờ khuya rồi! - Ḿnh phải đến thăm bạn, Helen à! Ḿnh nghe bạn bệnh nặng lắm, ḿnh không thể ngủ được nếu chưa nói chuyện được với bạn. - Bạn đến để từ biệt đấy. Có lẽ bạn đến đúng giờ. - Bạn sẽ đi đâu, Helen? Bạn về nhà sao? - Vâng, về nhà, nhà vĩnh cửu. - Không , không đâu , Helen! Tôi ngăn cô lại không cho nói, ḷng rối bời, cố gắng đừng khóc. Chợt Helen ho lên, nhưng không đánh thức chị điều dưỡng. Khi ho xong, cô nằm xuống lại, mệt nhoài. Rồi Helen th́ thào: -Jane, bạn đi chân trần. Nằm đây và lấy chăn của ḿnh đắp lên kẻo lạnh. Tôi làm theo.Helen ôm quàng lấy tôi và tôi nằm sát vào bạn. Sau một hồi lâu, cô lại nói, vẫn bằng giọng th́ thào: - Jane, ḿnh rất hạnh phúc.Khi được tin ḿnh chết, bạn đừng buồn. Không có ǵ để buồn v́ việc này hết. Tất cả chúng ta đều chết vào một ngày nào đó, và bệnh của ḿnh lại không đau đớn. Nó chỉ phát triển nhẹ nhàng và từ từ, tâm trí của ḿnh th́ yên ổn. Ḿnh không có ai c̣n lại để thương nhớ ḿnh. Ḿnh chỉ c̣n cha mà ông lại vừa tục huyền. Chết trẻ, ḿnh sẽ tránh được nhiều đau khổ. Ḿnh không có chút tài năng nào để có thể thi thố với đời. Ḿnh chắc rồi cũng phải mắc sai lầm mà thôi. - Nhưng rồi bạn sẽ đi đâu , Helen? Bạn biết không? - Ḿnh biết chứ. Ḿnh có niềm tin. Ḿnh sẽ đến với Chúa. - Nhưng Chúa ở đâu? Chúa là ǵ? - Đấng đă tạo ra ḿnh, ra bạn, và không bao giờ hủy hoại linh hồn mà Ngài đă tạo nên. Ḿnh tin tưởng vào quyền năng của Ngài và tin tưởng ḷng nhân ái của Ngài. - Helen, bạn tin chắc có một chỗ như thế ở trên trời hay sao? Helen đáp: - Ḿnh chắc Chúa nhân từ. Ḿnh phó thác ḿnh cho Chúa chăm sóc mà không sợ ǵ hết. Chúa là cha và là bạn của ḿnh. - Thế khi ḿnh chết, ḿnh có gặp lại bạn không? - Đấng Cha chung sẽ nhận tất cả chúng ta đến với nhau, chúng ta chưa hiểu ra đấy thôi , Jane à. Ḿnh không sợ. Tôi thầm hỏi trong đầu:" Chỗ ấy ở đâu? Có thực không?" Tôi ôm chặt Helen hơn. Helen tỏ ra thân ái với tôi hơn bao giờ hết và tôi cảm thấy không bao giờ chịu để cho cô ta đi.Tôi nằm úp mặt vào cổ Helen. Bỗng Helen nói bằng một giọng ngọt ngào nhất: - Ḿnh bằng an qúa! Ḿnh thấy như ḿnh đang buồn ngủ. Đừng bỏ ḿnh nghe Jane. Ḿnh thích có bạn ở gần ḿnh. - Helen thân mến! Ḿnh sẽ ở với bạn. Không ai xua đuổi ḿnh được. - Bạn ấm không cưng? - ấm rồi. - Chúc ngủ ngon, Jane. - Chúc ngủ ngon , Helen. Chúng tôi hôn nhau và phút chốc chúng tôi đều ngủ say. Khi tôi thức dậy th́ trời đă sáng tỏ. Một cử động lạ lùng đă đánh thức tôi dậy. Tôi thấy chị điều dưỡng ẵm lấy tôi và mang tôi đi qua những hành lang để về lại khu nội trú. Tôi không bị quở trách v́ đă bỏ giường ngủ để đi và không có lời giải thích nào cho các câu hỏi của tôi hết. Chỉ biết sau này người ta nói cho tôi biết là cô Temple trở về pḥng cô lúc rạng đông. Cô thấy tôi nằm trong giường với Helen, ôm lấy cô ấy. Tôi th́ ngủ mà Helen th́ chết. |
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (07-01-11)
|
#7
|
|||
|
|||
![]() Chương 8. Một Chương Mới Của Đời Tôi Măi cho đến bây giờ, tôi mới kể lại chi tiết thời thơ ấu của tôi. Nhưng đây không phải là một tiểu sử đầy đủ. V́ vậy, bây giờ tôi sẽ điểm qua tám năm tiếp theo với vài ḍng để thấy được sự đổi thay đă xảy ra. Khi cơn sốt bệnh đậu lào đến cái mức tệ hại nhất, th́ mọi người mới nhận ra thực tế là Lowood đă được xây dựng vào một nơi thiếu vệ sinh, tất cả đă được đưa ra ánh sáng, và hậu qủa là không may cho ông Brocklehurst nhưng lại rất có lợi cho chúng tôi. Không lâu sau đó, nhiều người giàu có trong vùng đă đóng góp để xây một tóa nhà rộng hơn trên một nơi có vệ sinh hơn. Rồi thực phẩm , áo quần , lề lối làm việc được cải tiến, và quyền quản lư do một hội đồng điều khiển. Nhà trường đă trở thành một nơi thực sự hữu ích và quan trọng để giáo dục những kẻ không nhà, không nơi nương tựa. Trong suốt tám năm tiếp theo, tôi ở đấy, góp công vào lợi ích của trường trong việc giáo dục- học sáu năm và dạy hai năm. Nhưng kể từ ngày cô Temple đi lấy chồng, cảm giác của tôi đối với Lowood có thay đổi. Nó không c̣n là một tổ ấm cho tôi nữa. Cô Temple là một bà mẹ, một cô giáo và một bạn đồng hành trong một thời gian dài, cho đến nỗi khi cô bỏ đi th́ t́nh cảm có trong tôi bấy lâu đều tiêu tan hết. Để mừng đám cưới của cô Temple, chúng tôi được phép nghỉ thêm nửa buổi. Khi tôi thấy cô ra đi với chồng, tôi chạy lên pḥng, mở cửa sổ và nh́n ra mọi vật chung quanh. Những ṭa nhà của trường, vườn tược, nhà cửa trong làng, và xa hơn là những ngọn đồi chạy đến tận chân trời. Tôi mơ ước được leo lên những ngọn đồi ấy. Thế giới trong nhiều năm qua của tôi bị giới hạn ở trường Lowood, những kinh nghiệm của tôi cũng bị hạn chế ở luật lệ và hệ thống. Bây giờ th́ tôi biết rằng thế giới rộng lớn lắm, rằng hạnh phúc và lo sợ cũng đổi thay. Cảm xúc và sở thích đang chờ đón những kẻ nào đủ can đảm để xông vào cuộc đời bao la, sẵn sàng để t́m kiếm khôn ngoan và kiến thức trong vô số hiểm nguy của cuộc sống. Tôi muốn tự do. Vào một buổi chiều, chán nản với lề thói tám năm ở đây, tôi thấy ḿnh cần thay đổi cuộc sống , cần phải sống sinh động hơn. Nếu phải kiếm sống , ít ra tôi cũng phải t́m kiếm ở những vùng mới mẻ hơn quanh đây. Đêm đó tâm trí tôi cứ bận bịu với vấn đề ấy , và trước khi đi ngủ, tôi đă quyết định- Tôi sẽ gởi thơ đăng báo địa phương để t́m việc làm. Hôm sau tôi dậy thật sớm. Tôi viết quảng cáo và đă sẵn sàng để gởi báo th́ chuông reo báo giờ học. Bài tôi viết như sau: "Một thiếu nữ quen nghề dạy học (tôi đă dạy hai năm chứ sao) t́m chỗ dạy ở tư gia có trẻ dưới 14 tuổi (v́ tôi 18, tôi nghĩ là chúng phải đừng gần bằng tuổi tôi qúa). Có khả năng dạy những môn phổ thông của một nền giáo dục Anh tốt, cũng có khả năng dạy tiếng Pháp, dạy Vẽ và dạy Âm nhạc. Địc chỉ: J.E. C/o Bưu điện, Lowton." Sau khi gửi đến báo địa phương, tuần lễ trôi qua rất lâu. Tôi định chờ một tuần rồi sẽ đến bưu điện. Lowton để hỏi có thư trả lời cho mục quảng cáo của tôi không. Cuối cùng tôi đi bộ hai dặm đường vào một buổi chiều nghỉ dạy , để hỏi văn pḥng bưu điện thử có thư nào gửi cho J.E không. Có, một cái. Tôi nhét vào túi và vội vă quay về trường.Luật lệ buộc tôi phải quay về trường đúng giờ cũng như những nhiệm vụ khác đang đợi tôi. Hôm ấy đến phiên tôi : ngồi với học sinh suốt giờ học, đọc kinh và cho học sinh ngủ trước khi ăn tối với đồng nghiệp. Có rất ít th́ giờ để làm việc riệng trong ngày trực lắm. Nhưng cuối cùng , khi giờ ngủ của ḿnh đến, tôi mở thư ra đọc. Nội dung vắn tắt như sau: "Nếu cô J.E đủ điều kiện về tư cách và năng lực th́ có việc dành cho cô là dạy một cháu gái dưới mười tuổi .Llương là 30 bảng một năm, khỏi trả tiền ăn ở. Yêu cầu cô J.E gởi lư lịch tên, địa chỉ và đầy đủ chi tiết đến bà Fairfax, Thornfield Hall, gần Millcote." Tôi đọc lui đọc tới cái thư nhiều lần thật kỹ. Thư viết tay, nét chữ xưa, cứng cáp, ra vẻ do một người lớn tuổi viết. Bà Fairfax! Tôi tưởng tượng ra một góa phụ đội nón, mặc áo dài đen, có lẽ vụng về một chút, nhưng không quê kệch -một mẫu người Anh đáng kính! E cũng phải gần Luân Đôn hơn chỗ tôi đang ở đến 70 dặm. Tôi biết đây là một thành phố kỹ nghệ trên bờ một ḍng sông, rơ ràng đây là một nơi nhộn nhịp, và đây là một dịp để thay đổi cuộc sống. Thornfield có lẽ ở ngoại ô thành phố. Ngày hôm sau, tôi vạch ngay kế hoạch. Tôi phải gửi đơn lên Hội đồng quản trị để xin nghỉ việc, và yêu cầu họ cấp giấy xác nhận công tác. Khi cô Hiệu Trưởng mới nghe tôi nói tôi có khả năng có lương gấp đôi lương hiện tại , th́ cô bằng ḷng giúp đỡ tôi mọi cách, theo khả năng của cô hiện có. Có giấy phép thay đổi nhiệm sở cũng cần có ư kiến của Bà Reed, v́ bà vẫn c̣n là người bảo trợ tôi cho đến lúc tôi được 21 tuổi. Bà trả lời ngắn gọn. Bà viết như sau:"... tôi cứ làm theo sở thích. Đă từ lâu bà không muốn xen vào công việc của tôi nữa". Cuối cùng , sau gần một tháng, Hội đồng quản trị nhà trường cấp giấy phép hợp pháp để tôi đi.Tôi gửi cho bà Fairfax một bảng nhận xét công tác(bảng nhận xét đánh giá cao công tác của tôi cả hai mặt giáo viên và học sinh), và không lâu sau, tôi nhận được phúc đáp của bà Fairfax báo rằng, bà rất hài ḷng thấy tôi thích hợp với công việc bà mong muốn. Bà hẹn cho tôi hai tuần để tôi bắt đầu công việc của một nữ gia sư tại nhà bà. Hai tuần trôi qua rất nhanh, và cái ngày cuối cùng tôi ở Lowood đă đến chóng vánh. Tôi gói ghém đồ đạc của tôi vào chính cái rương mà tôi đă mang đến tám năm về trước. Tôi phải đáp chuyến xe ở Lowton từ sáng sớm. Aó quần đă sẵn sàng, tôi cởi nón trùm đầu, cởi găng đeo tay, tôi nh́n vào các ngăn tủ để xem có quên ǵ không. Rồi tôi ngồi lại và cố nghỉ ngơi đôi chút. Nhưng tôi vẫn nôn nao qúa. Một chương của cuộc đời đă đóng lại đêm nay, ngày mai , một chương mới sẽ mở ra. Tôi thơ thẩn trong hành lang như một bóng ma bất định, rồi có tiếng một gia nhân gọi: - Cô Eyre! Có người ở dưới muốn gặp cô. Vừa chạy xuống cầu thang tôi vừa nghĩ:"Chắc là người đến mang rương cho ḿnh".Trong pḥng giáo viên, tôi thấy một người đàn bà dễ coi, tóc và mắt đều đen. Chị vội đứng dậy và hỏi tôi: - Chào cô Jane, cô chưa quên tôi chứ? Thoáng cái, tôi nhận ra, tôi ôm chầm lấy chị và nói lớn: - Chị Beesie! Ôi, Chị Bessie! Cả hai chúng tôi bước đến bên ḷ sưởi của pḥng khách, ở đây có một đứa bé khoảng 3 tuổi đang đứng. Chị Bessie hănh diện nói: - Cháu Bobby của tôi đấy. Tôi lấy anh lái xe ở Gateshead. Anh là Robert Leaven, tôi cũng có một cháu gái nữa. Tôi đặt tên cho cháu là Jane. Khi chúng tôi ngồi xuống, có rất nhiều chuyện để nói và để nghe về gia đ́nh Reed. - Cô nhỏ con qúa , cô Jane à! Cô Eliza cao hơn cô, c̣n cô Giorgiana th́ gần gấp hai cô. Hai cô đều đẹp nhưng lại thường hay gây gổ nhau. John Reed là một thanh niên vô tích sự. Các ông cậu của cậu ta muốn cậu ta học luật, nhưng chẳng có ǵ hết! - C̣n Bà Reed? - Bà ấy cũng khỏe mạnh, nhưng tôi cho là bà lo lắng lắm.Tư cách của John khiến bà lo ghê gớm- cậu ta phung phí tiền bạc. - Bà ấy cho chị đến t́m tôi à, chị Bessie? - Không đâu. Từ lâu tôi đă muốn đến thăm cô. Rồi khi nghe cô có gửi thư và biết cô sắp đi chỗ khác, tôi quyết định phải đến thăm cô trước khi cô đi. - Tôi e chị thất vọng về tôi , chị Bessie à. - Không đúng đâu, cô Jane ạ! Cô trưởng thành rồi, nhưng tôi chắc trường này không cho cô ăn uống đầy đủ. Tôi nhớ ra, hồi c̣n bé, cô cũng không được đẹp lắm! Tôi mỉm cười không đáp. Tôi biết đó là ḷng chân thật, nhưng ở tuổi mười tám, người ta thường muốn được vuốt ve, cho nên tôi cảm thấy hơi thất vọng. Bessie nói: - Tuy nhiên, tôi tin chắc cô rất khéo léo, cô chơi dương cầm được chứ? Có một chiếc ở trong pḥng. Bessie bước tới mở nắp ra, yêu cầu tôi ngồi chơi một bản.Tôi đàn cho chị nghe một hay hai bản valse ǵ đấy. Chị vui sướng lắm. Chị bảo: - Các cô Reed không đàn được như vậy đâu, thật đấy! Tôi luôn nói rằng cô sẽ giỏi nhất mà. Cô vẽ được chứ? Tôi đáp: Bức trên tường là tranh của tôi vẽ đấy.Đó là một bức phong cảnh vẽ bằng màu nước, tôi đă tặng cho cô Hiệu trưởng. - Sao, đẹp qúa cô Jane à! Bức tranh đẹp như những bức do các nhà danh họa đă vẽ treo ở nhà bà Reed vậy. Thế cô có học tiếng Pháp không? - Có, chị Beesie ạ! Tôi đọc được, nói được. - Cô cũng thêu may được chứ? - Được. - Thế là cô đảm đang lắm rồi.Cô Jane à! tôi đă nghĩ cô sẽ thế mà. Cô sẽ giỏi cho dù bà con có quan tâm đến cô hay không.Có việc này tôi muốn hỏi cô. Có khi nào cô nghe nói đến gia đ́nh của ba cô không?gịng họ Eyre ấy mà? - Không, chẳng bao giờ. - Vậy tôi phải nói cho cô biết. Cô c̣n nhớ bà Reed thường nói bà con cô nghèo và bị khinh khi không? Có thể là họ nghèo đấy, nhưng tôi tin là họ đă sinh sống hẳn ḥi như những người trong họ Reed vậy.Một hôm cách đây bảy năm, có một ông tên Eyre đến Gateshead và muốn gặp cô. - Một ông tên Eyre đến t́m tôi à, chị Bessie? Ông ấy ra sao? - Rơ ràng ông ta là một người qúy phái. Tôi tin chắc ông ta là chú ruột của cô. Bà Reed bảo cô đi trọ học xa mười lăm dặm, và ông ta tỏ ra thất vọng. Ông sợ trễ tàu, v́ tàu sẽ nhổ neo trong một hai ngày tới. - Ông ấy đi đâu , chị biết không? - Đến một hải đảo xa hàng ngh́n dặm, ông làm rượu nho ở đấy, tôi nghe... Tôi gợi ư: - Madeira phải không? - Vâng , đúng đấy, đúng cái tên ấy đấy. - Rồi ông ấy đi mất? - Vâng, ông ấy không ở lại lâu trong nhà. Bà Reed rất ngạo mạn với ông. Sao này bà gọi ông là " đồ thương gia trộm cướp". Tôi chắc ông là người buôn rượu nho. Tôi đáp: - Đúng đấy, hoặc có thể ông là nhân viên đại diện cho một thương gia. Beesie và tôi nhắc lại chuyện cũ cho đến khi chị ấy phải về. Sáng hôm sau, tôi gặp lại chị mấy phút, khi chúng tôi chia tay nhau. Mỗi người đi một ngả. Chị đi về Gateshead, tôi đáp xe đi Thornfield để nhận nhiệm vụ mới. |
The Following User Says Thank You to phale For This Useful Post: | ||
hoatigon208410 (07-01-11)
|
![]() |
|
|
![]() |
![]() |