![]() |
|
![]() |
|
#1
|
||||
|
||||
![]() "Ku" Tuấn ! Ngày tiễn Ku cậu về lại bên Mỹ, sau 02 tuần về Việt Nam gặm nhắm lại kỷ niệm của nó đã qua. Kỷ niệm có cả những ngọt ngào cay đắng chan hòa giọt nước mắt. Ku Tuấn năm nay đúng tam thập nhị, nó là thằng em con chú bác với Tôi. Chuyện của nó diễn ra từ 6 năm về trước, mùa hè năm đó nó cũng về nhà Tôi chơi, thường thì nó về VN 1 tháng sau khi nghĩ hè, nhưng năm đó là năm nó đã đi làm nên nó về phép được 6 tuần. Ngày nó về Tôi ra đón nó, nhưng hôm ấy Tôi lại réo cả cái Thùy bạn ngoài quê mới vào chơi, ra sân bay đón nó luôn. Có lẽ là oan nợ, nên gặp nhau, theo vai vế nó phải kêu cái Thùy bằng chị như Tôi và nó cũng nhỏ hơn cái Thùy 2t. Thế mà không hiểu sao cái Thùy phải lòng nó, như 1 tiếng sét gì đó, từ ấy 2 đứa nó thư từ qua lại…cái Thùy như lại yêu nó thật lòng, còn Ku Tuấn, 01 thằng kỹ sư nghành điện tử, đẹp trai tài tử…hình như nó dững dưng với tình yêu cái Thùy dành cho nó thì phải.. Nó dững dưng và chỉ coi cái Thùy như 01 người bạn hay hơn tí nửa mà thôi. Có lẽ vì cái Thùy yêu nó quá nhiều, luôn là người chìu chuộng nó nhiều nhất, trong 10 chuyện thì cái Thùy đã chìu nó đến 9 chuyện rồi…Có lẽ vì thế mà Ku Tuấn nhà Tôi nó dững dưng…hình như tất cả đàn ông đều suy nghĩ mình phải là người chinh phục, còn như không khó khăn chinh phục khi phải nữ họ yêu, và tự nguyện yêu thì đàn ông họ dững dưng thế đó… Và mùa hè năm sau, Ku Tuấn lại về VN, trong 1 lần đi nhảy nhót ở quán bar về, Tôi cũng say tưng tửng…thêm vài người bạn nửa ai cũng quấc cần câu…ai về nhà náy…Tôi cũng thế…còn Cái Thùy và Ku Tuấn …chúng nó chui vô 1 khách sạn nào trên đường NTMK Và thế là từ đó, Thằng Ku Tuấn em Tôi, nó như dần dần lạnh nhạt chạy trốn với cái Thùy. Thấy nó thế Tôi cũng hơi bất bình la nó: - Ku Tuấn trả lời Tôi: Hai ơi, con gái nó dễ dãi thế, cho em được thì nó cũng sẽ cho thằng khác được. Con bồ em lúc trước cũng thế…nó yêu em cho em xong thì cũng dễ dàng yêu người khác và cho thằng khác… - Có lẽ Ku Tuấn nhà Tôi xa lánh cái Thùy cũng vì lý do này của nó đã bị vết thương lần trước chăng? - Con chim bị bắn trúng lúc nào chả thế!!! Thời gian cứ vô tình thôi qua, trước 1 ngày Ku tuấn về lại Mỹ, thì cái Thùy có tìm đến, hẹn 2 chị em Tôi ra quán café. Thùy báo tin Thùy đã có thai sau lần 2 đứa ở khách sạn ấy… Tôi ngỡ ngàng, còn Ku Tuấn nhà Tôi thì quát tháo. - Thùy đùa chăng? Hay Thùy muốn gì? Tiền…? - Bao nhiêu…? - Hay Thùy muốn được đi Mỹ … - Thùy nói đi…Thùy muốn gì…. - Tuấn đâu là thằng con nít mà tin điều Thùy nói.. - Đồ nhố nhăng…! Tôi ko ngỡ ngàng vì cái giận của thằng em mình, bởi tôi biết xưa nay nó là thế… Nhưng Thùy thì ngỡ ngàng nhìn nó trân trối, và sau cùng bật lên câu hỏi với nó: - Anh ko tin Thùy ư? - Thùy nói thật đó, Thùy ko lừa gạt anh đâu. - Ku Tuấn nhà tôi…như chạm phải đĩa nữa: - Cô im đi…đồ trơ trẽn… - Cô ngủ với Tôi được thì cô ngủ với thằng khác được. Và nếu như cô có thai là thật thì chắc gì nó là con của Tôi. Hình như trong mắt cái Thùy như có 01 cái gì đó sụp đổ, nhưng nó vội trấn tỉnh và trân người lại. Cảm giác như nó lặng đi 01 lúc, và cả 3 chúng tôi cũng như lặng đi, thời gian như lắng lại. Ko biết là khoảng bao lâu, cái Thùy nó mới buộc miệng nói: Vâng ! Xin lỗi anh Tuấn… Thùy đùa với anh thôi, để muốn vòi vĩnh anh thôi… Giờ ko được rồi, Thùy về đây, chúc anh đi bình an. Nó quay sang Tôi: - Xin lỗi cậu nhé, mong rằng cậu hiểu mình. Và nó đứng lên từ biệt 2 chị em tôi để ra về trước, nhìn dáng đi nó như hổng chân trên mặt đất. Sau hôm ấy, bẵng đi thời gian thì tôi nhận được phôn của Thùy, nó bảo nó chuẩn bị đi du học thêm Thạc sĩ, ngày đó nó học Đai học Nông Lâm đã là kỹ sư rồi. Thế là khoảng 2 năm nửa cái Thùy lại bặt tin, còn Ku Tuấn em tôi nó cũng hàng năm về đều đặn, nhưng những năm sau nó về…chúng tôi chỉ đi chơi ăn nhậu chị em ..còn dính dáng đến tình cảm nó tôi ko quan tâm, sau chuyện nó với Thùy… Tôi còn nhớ như in ngày Thùy ẳm 1 bé trai đến thăm, thằng bé 15 tháng nhìn rất bụ bẵm, Tôi cảm nhận như ngờ ngờ…và có hỏi Thùy… - Đây là…. Thùy như hiểu tôi muốn hỏi gì? Nó gạt ngang và bảo: - Không!...Mình lấy chồng và con mình đấy, ko liên quan gì cả. Trùng hợp hôm ấy… Ku Tuấn…cũng mới vừa đi đâu đấy về…có lẽ Thùy vẫn theo dõi bước chân của Tuấn ..nên nó biết Ku Tuấn đã về VN nên có ý đến tìm. Ku Tuấn bước vào nhìn Thùy thì ngỡ ngàng, (Theo cảm nhận của riêng Tôi, thì có lẽ thằng Ku Tuấn nhà tôi vẫn có tí tình cảm ti tí với cái Thùy, nhưng cảm giác “thứ con gái dễ dãi hư hõng” đã ăn sâu trong tâm trí nó vì con bồ trước của nó, nên nó ảm ảnh thế) Nhìn sang tay Thùy thấy Thùy đang bế đứa bé. - Thùy vụt trả lời…à ! Thùy đã lấy chồng và con Thùy đây… Thế càng được dịp thằng Ku Tuấn nhà tôi nó mai mĩa, đúng thật là Thùy mà! Giang sơn dễ đổi, bản tính Thùy là thế…tiếng nói và nụ cười của Ku Tuấn cứ như xỉa xói, chan chát … Ngồi được tí không khí nặng nề, Thùy đứng lên bế con chào ra về. Chiều đó khi đang ăn tối ở nhà hàng cùng Ku Tuấn thì em gái của Thùy gọi điện thoại cho Tôi, khóc nức nở nhờ Tôi đến bệnh viện 175 gấp Thùy muốn gặp chị em Tôi lần cuối. Khi Thùy từ nhà Tôi chở con về, có lẽ Thùy suy nghĩ và mông lung quá nhiều, đầu óc ko tự chủ nên lũi nhào vào xe taxi, đầu chạm mạnh xuống lề đường chấn thương, sọ bị nứt, may là cháu bé còn kẹt ở yên trước xe, và có lẽ con níck được Mụ bà che chở nên cháu ko bị sao cả. Chỉ có Thùy là ra đi mãi mãi ... Chúng Tôi đến nơi thì Thùy đã chờ không kịp rồi, nó ra đi nhưng mắt vẫn mở. Trong khi ngồi chờ làm thủ tục đưa xác nó về, em gái Thùy ngồi cạnh Tôi đã kể lể những chuyện xảy ra gần 3 năm vừa qua. Đùng 01 cái Thùy có thai và xin chuyển công tác vào sài gòn để ba mẹ Thùy ko mang tai tiếng, Cả nhà Thùy và kể cả đứa em gái đang sống chung với Thùy cũng ko biết ba đứa bé ấy là ai… Nó nói đến đây thì Tôi đã hiểu hết sự việc, Tôi từ từ bước vào đến bên Thùy mở tấm chăn đang đấp Thùy và đưa tay lên vuốt mắt nó, miệng khấn nguyện: Thùy ơi! Tớ đã hiểu hết sự việc, cậu yên lòng nhắm mắt ra đi nhé, con cậu tức là cháu tớ, tớ sẽ có cách giải quyết và thương yêu cháu. - Tớ xin lỗi cậu, Thùy ơi - Tôi vừa khấn xong vuốt mắt Thùy bỏ tay ra thì nó đã nhắm mắt. Ku Tuấn nhà Tôi chắc nó cũng giống Tôi, nó đã hiểu ra hết sự việc, nỗi ân hận giày vò nó, cái đám tang Thùy nó như cái xác và nó đội tang cho Thùy như người chồng đội tang cho vợ. Tôi ko có khiếu viết truyện ngắn, Tôi chỉ kể lại cậu chuyện của thằng em tôi mà thôi. Để mới biết, trong cuộc đời này, cái Tôi ai cũng có, và đánh giá hay am hiểu một con người …như thằng em tôi thật đáng trách. Còn cái Thùy chỉ vì lòng tự trọng nhưng vì tình yêu nó là thật nên nó thà 01 mình sinh con và cũng chẳng thèm phải cho đứa bé ấy có cha. Câu chuyện này là câu chuyện thật nhưng kết cuộc rất đau lòng, đứa bé ấy năm nay đã hơn 4t rồi, ở với ông bà ngoại và gì của nó, mặc dù Ku Tuấn và gia đình chú tôi có xin mang nó về nuôi. Mới hay cuộc đời này ..đôi khi duyên phận thật quá ngắn, những cái bên mình ngay trước mặt thì cứ ngỡ tầm thường để mãi lo đi tìm 01 cái gì đó rất ư là vô định, đến khi mất rồi mới tiếc lắm thay. Tôi cũng thế, hình như cũng đang lãng đãng với nỗi sầu mơ ước vọng xa xăm mà tay ko với được, đâu hay mình đang dần bỏ quên mất cái hạnh phúc bình thường ngay bên mình, là “ hằng ngày vẫn bình an một mình ko có anh” Số phận ta như vậy đã là niềm hạnh phúc…thì còn mơ chi anh một cánh chim đang xa vời ta …xa vời trong tư tưởng lẫn bàn tay với. 02.04.2010 |
The Following 9 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
amthanhmoi (13-10-10),
Bụi đường (04-09-10),
CM4Q (04-09-10),
hoatigon208410 (11-01-11),
Huyzozo (13-10-10),
Lữ Khách (06-09-10),
Nguyễn Thị AP (04-09-10),
Nhím con (04-09-10),
phale (04-09-10)
|
#2
|
||||
|
||||
![]()
Nó đang sống trong thời đại với nhịp sống quay cuồng vội vă.
Nhịp sống thúc đẩy con người phải luôn tất bật...để mới mà tồn tại. Nhịp sống như cuồng như loạn, như đă lấy đi sự lăng mạn của nhiều người, và cũng có những lúc đối với riêng Nó...! Và ko biết có ai cảm nhận như Nó, xă hội ngày nay cuộc sống gần giống tô ḿ tôm ăn liền, thiếu sự quan tâm chăm sóc yêu thương lẫn nhau. Thế mà gần đây, và dạo này...! Riêng Nó chọn cách sống "chậm lại" .... Chậm lại tất cả...trong mọi quan hệ....bè bạn...cuộc vui...hưởng thụ.... Và như thế Nó cảm thấy b́nh an, thư thái ...dù chỉ 01 ḿnh "nh́n thật chậm" những ǵ đang lướt xảy ra...qua Nó...! Trừ những khi cơm áo gạo tiền...cần phải sống vội vă...C̣n ngoài ra Nó mong và có lẽ sẽ chọn cách sống "chậm lại " cho riêng Nó...Ko biết Anh có giống Nó ko nhỉ...chọn cách sống như thế...trong xă hội vội vă...hờ hợt...khô khan...t́nh người này... Nó sống chậm lại để từ tốn thưởng thức những điệu nhạc, những lăng mạn...hí hơm từ những nụ cười..và những ǵ nó đọc được từ những cuốn sách hay...Sống chậm lại và rời xa những cuộc vui vô bổ...những khoe khoang hào nháng.....sân si... Thế sống chậm lại thế này có cần phải xây am tự ko nhỉ? Nó ơi ... |
The Following 8 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
amthanhmoi (13-10-10),
Bụi đường (04-09-10),
CM4Q (04-09-10),
hoatigon208410 (11-01-11),
Huyzozo (13-10-10),
LAO HAC (10-09-10),
Nhím con (04-09-10),
phale (04-09-10)
|
#3
|
||||
|
||||
![]()
Câu chuyện của bạn thật xúc động. Ḿnh chỉ thấy rằng Thủy viển vông quá, những ǵ mà Ku Tuấn đỗi đăi với Thùy, lẽ ra Thùy đừng hi sinh cả cuộc đời con gái và danh dự của ḿnh v́ 1 người đàn ông chưa giành cho ḿnh t́nh cảm đến độ phải v́ ḿnh. Ḿnh thấy cả hai người đều không có trách nhiệm và quan niệm đúng trong t́nh yêu và hôn nhân. Trách Thùy và trách cả Ku Tuấn để rồi cậu bé ra đời sống thiếu cả cha, cả mẹ!
|
The Following 4 Users Say Thank You to amthanhmoi For This Useful Post: | ||
#4
|
||||
|
||||
![]()
Cuộc sống cứ cuồng quay, kiếm tiền kéo ta vào ṿng sống...
Đôi lúc cho Ta khoảng thời gian lăng quên được nơi đây. Nhưng khi buồn, khi thư thả được giây phút, và nhất là khi trời mưa da diết thế này...! Ta lại muốn chui vào nơi đây...! Nơi chỉ có ḿnh Ta...! Đời ngoảnh mặt và Anh cũng ngoảnh mặt Ta mượn thản nhiên để cứu vớt ḿnh Trong thản nhiên thấp thoáng cười hụt hẫng Đời xanh rêu khóc nhuộm úa lưới t́nh Thôi phút giây thảnh thơi xong rồi Ta ...lại trở ra... Đi ḷng ṿng lang thang t́m chiếc xe cho thằng Ku tuấn, mua loại nào thích hợp, nó đi xong về bển, th́ ḿnh c̣n đi chứ... |
The Following 7 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
CM4Q (15-10-10),
hoatigon208410 (11-01-11),
LAO HAC (14-10-10),
Nhím con (16-10-10),
phale (15-10-10),
phuongnhiaodai (15-10-10),
tra sua (02-05-11)
|
#5
|
||||
|
||||
![]()
Vui buồn đều chỉ t́m đến làm bạn với nhạc...
C̣n ngoài ra...như chậm lại mà đứng nh́n, đứng cảm nhận tất cả mọi người thân xung quanh Nó.. ...!!! Tất cả nỗi buồn đều có vị đắng như cafe nguyên chất.. Nhưng để giải quyết thế nào th́ tuỳ theo cách chọn lựa của chính mỗi người, Riêng Nó, vẫn măi trung thành hoài với cafe sữa đá, dù đó là dư cân bội thực, nhưng đó là cách chọn lựa của chính Nó, để cuộc sống cảm thấy đỡ thi vị hơn một tí là thế... Bên nhau mà xa lạ quá...th́ thà chọn cách xa nhau...nhưng trong suy nghĩ lúc nào cũng nhớ về nhau. Coi như Anh cưới vợ thế là xong Câu Anh ngày trước rất thật ḷng Lấy vợ Anh không tham gia nữa Hăy nghĩ là thế để đừng trông Lấy vợ đi Anh sắp đầu đông Tuổi đời nhuộm úa đá rêu phong Một ḷng cầu chúc anh điều ấy Hạnh phúc của Anh..Em thật t́nh mong.. |
The Following 7 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
CM4Q (15-10-10),
hoatigon208410 (11-01-11),
Nhím con (16-10-10),
phale (15-10-10),
phuongnhiaodai (15-10-10),
tra sua (02-05-11),
VỀ MIỀN TRUNG (14-10-10)
|
#6
|
||||
|
||||
![]()
15.11.2010
Mẹ bảo: Chủ nhật tới Mẹ vào - Ơ ! Chủ nhật tới là 20/11 cơ mà. Mẹ bảo: Ừh! Nhưng năm nay Mẹ nghĩ hưu rồi, chắc chẳng ai đến. Xă hội càng văn ḿnh, học tṛ càng thiết thực hơn... 20.11 năm nay..tự nhiên chẳng muốn viết ǵ như thường nhật mọi năm. Ngày 20/11 là ngày tri ân, làm ấm ḷng người đưa đ̣ khi được biết bao học tṛ thân yêu quay quanh ḿnh. Nhưng cũng thật buồn khi c̣n có những học tṛ thiết thực, những người tṛ quan trọng nước sơn hơn là gỗ. Cuộc sống như một ḍng chảy, trôi đi một cách không ngừng. Và giây phút này là lúc ḍng chảy ta, và chạm vào tản đá, nên nó ngừng lại nghĩ suy, lắng đọng. Nhiều khi bị cuộc sống đưa ḿnh trôi đi, không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Và khi ấy ḿnh cũng như mọi học tṛ ngày nay luôn tuôn chảy. |
#7
|
||||
|
||||
![]()
Sáng nay phôn xa của một anh bạn gọi về:
- Năm mới sao rồi em, có niềm vui mới chưa? hay cũng chỉ vui với "từ thiện" Ơ...Cái anh này...tháng 7 gọi một lần tháng giêng gọi một lần, quà cáp chẳng thấy mà cứ phải hỏi ṿng vo... - Ha...ha...ha...đúng thật là L lùn ...ko ai thế em được cả, bụng th́ "được" lắm, mà "mồm" th́ trắng trợn... Dạ..thưa cô 2, có gởi quà về, anh mới dám gọi điện chứ? Không th́ anh trốn cho an toàn. Hôm nay hay mai sẽ có người gọi cho em họ mang quà tới nhé. Em thông cảm nhận hiện vật thay tấm ḷng của anh trai... Bật cười gịn tan, chắc tại được có quà...mà thật dạo này kinh thế nhỉ? OK..Thế th́ anh được phép thăm hỏi tṛ chuyện ṿng vo với em.. - Bó tay với em... ................................ Câu hỏi "hay cũng chỉ vui với "từ thiện"Huh? làm Nó lại lan man.. Cũng như nhiều người hỏi với nhiều câu khác nhau: - Dạo này vẫn từ thiện thường xuyên chứ...v...v...v... Mỗi người, mỗi câu hỏi, mỗi giọng điệu khiến Nó mỗi suy nghĩ... Thật ra nó đến với hai tiếng "Từ Thiện" là bắt đầu từ việc Nó TRẢ cho cái Nó CẦU XIN... Trong lúc Ba Nó thập sinh giữa ranh giới sống và chết, Nó lập bàn hương án quỳ khấn lạy, cầu xin...Nếu Ba Nó vẫn c̣n bên Nó, Nó sẽ đi từ thiện thường xuyên. Và lời cầu xin của Nó được ứng nghiệm, nên Nó bắt đầu đến với "Từ thiện" từ lúc ấy. Và khi đến với "Từ thiện" Nó cảm nhận được rằng Nó vẫn hạnh phúc, vẫn may mắn hơn rất nhiều người trong cuộc sống này. Và nó thật sự hạnh phúc khi Nó cho đi hơn là Nó nhận về. Đó là nói về niềm hạnh phúc từ hai chữ từ thiện, nhưng vẫn c̣n cái "niềm chua" từ hai chữ này mang lại. Bây giờ Nó thuộc dạng "Điếc hết sợ súng" nên...chứ ngày trước nó làm từ thiện, nó phải dấu diếm gia đ́nh, bà con. Bà con ruột thịt trong gia đ́nh th́ không nói ǵ, c̣n những dây mơ rễ má từ bà con....Đôi khi vô t́nh họ biết, th́ toàn là phải nghe được những câu: - Đi từ thiện ở đâu chi cho xa, mệt, cô ǵ, chú bác..dây mơ ...đang nghèo khổ sao ko giúp mà từ thiện người dưng...họ ch́ chiếc, xỉa xói...nghe đau cả đầu... Mà đúng là họ nghèo...nghèo thật...nhưng nghèo do làm biếng, bạc bài..nhậu...v...v... Rồi có những người bảo rằng muốn được nổi tiếng, muốn chơi nổi...v...v... ..... Thế đấy..." Từ thiện" trong Nó từ hạnh phúc đến....cái chua ...đều có... Và cũng thoáng mới đấy mà hơn 8 năm rồi nhỉ, Nó sẽ cố song hành, từ thiện và cuộc sống của Nó đến lúc nào Nó không c̣n khả năng, điều kiện nửa ...Nó sẽ thôi... Nó nhé..! Sài g̣n 09.01.2011 |
#8
|
||||
|
||||
![]()
19/04/2011
Ngày giải phóng quê Nó... Cuộc sống cuồng quay...phải thật cho ḿnh hối hả... Để Nó ko c̣n thời gian lâu _bâu với thói quen thường nhật này... Phải thế thôi....! Nếu ko phải thế th́ Nó vẫn phải sống...! Thôi thế th́ hăy chọn cách sống của riêng Nó.....hối hả để t́m quên... Bởi Nó biết...dù Anh ko bên Nó...nhưng t́nh yêu Nó dành cho Anh ko thay đổi... Cũng câu hỏi nhiều lần Nó đă tự hỏi??? Nó yêu anh khi nào? và tại sao cứ măi yêu Anh...dù Anh chẳng bao giờ cho Nó 01 chút danh phận...dẫu chỉ chút danh phận nhỏ nhoi trong đám bạn bè anh em, chứ huống ǵ danh phận ở người thân gia đ́nh của anh. Và thôi...Nó cứ như thế đóng vai 01 người bạn...01 người bên lề cuộc sống của Anh... Nó an phận với cách chọn lựa cuộc sống cuồng quay hối hả để dần vơi bớt t́nh yêu của Nó dành cho Anh. Đôi khi Nó cũng có những giấc mợ hạnh phúc trọn vẹn cùng có Anh. Giấc mơ vốn ko có tội, Nó được quyền như thế phải ko Anh??? Và ánh sáng chợt lùa vào, ngày mới lại đến, nhưng bổn phận trách nhiệm vai tṛ của 01 con người....tất cả..hiện thực 01 ngày mới bắt đầu....hiện thực này cũng đủ xua tan giấc mơ hoang đàng trong Nó ...Anh nhỉ? Nó lại tiếp tục đi hết con đường Nó đă chọn lựa, và hôm nay Nó ko thể dối hiện thực được là t́nh yêu của Nó dành cho Anh vẫn c̣n nguyên như ngày hôm qua... Nó vẫn là Nó, Anh vẫn là Anh...là 2 cuộc sống riêng biệt......ko giao điểm chung... SG lại mưa...cái lạnh...làm cho nỗi buồn của Nó lại lan ra...Nó lại choàng dậy mở máy...mà lêu _bêu ḷng... Nó thèm được chia sẻ, được ôm, được thương yêu vỗ về và đầu tiên nó nghĩ đến không ai khác lại chính là anh. Nhưng ngày mai, Khi cuộc sống bon chen th́ nổi thèm khát lúc này sẽ vô tư trôi theo ḍng người tất bật để nhường chỗ cho cơm áo gạo tiền chen vào. Ừh!....th́ thế đó...như một điều tất yếu, ngày qua đi th́ đêm buộc phải đến vậy....!!! Thế thôi...Nó ạ...! |
![]() |
|
|
![]() |
![]() |