![]() |
|
![]() |
|
![]() |
![]() |
#261
|
|||
|
|||
![]()
Khi thượng đế buồn
Thượng đế vô hình, ai nào thấy được qua Mặt mũi dáng hình, cũng đâu nào ai tỏ Nhưng có một điều, chúng ta hiểu rõ Sinh mệnh của người, vĩnh viễn với thời gian Tuổi thọ vô cùng, nghĩ cũng thật gian nan Ngày tháng dần trôi, với bao nhiêu nhàm chán Ta bất tử, chắc rằng ta cũng nản Nếu chẳng có gì để tiêu khiển đùa vui Hết nghĩ gần, rồi lại nghĩ xa xôi Triệu tập các thần, bảo họ cùng suy nghĩ Trải qua biết bao nhiêu ngày tổn trí Thế là con người, được quyết định tạo ra Trong cõi vô cùng, của vũ trụ bao la Một hành tinh xanh, như ngọc ngà huyền ảo Chỉ tay vào Thượng đế liền phán bảo Lấy nơi này làm chỗ chúng sinh sôi Rộng lớn vô cùng, trái đất hoá chiếc nôi Bước chập chững, con người sao nhỏ yếu Cứ ngỡ như, giống nòi nhanh chết yểu Trước sức mạnh thiên nhiên, trước dã thú hung tàn Có đâu ngờ, thực tế lại trái ngang Khi Thượng đế, vô vàn ban sủng ái Tham vọng điên cuồng, thông minh bất bại Họ trở thành, địa vị chủ nhân ông Họ đinh ninh, điều ấy ở trong lòng Thành kính hạ mình, biết ơn Thượng đế Họ đâu biết, mình chỉ là giun dế Trong mắt những người, là địa là thiên Cấy sẵn trong người, thiện ác cứ luân phiên Tham sân si, bất hoà đố kỵ Họ bắt đầu, càng trở nên kỳ dị Chém giết lẫn nhau, tranh đoạt đủ điều Chuyện nào dừng, ở chỗ chỉ bấy nhiêu Họ muốn thành thần, họ mơ làm chúa tể Họ muốn lịch sử, ghi tên và đặt bệ Muốn trường sinh, muốn vũ trụ của riêng mình Tự nghĩ rằng, ta đệ nhất thông minh Nào đâu biết, đáng khinh không còn chỗ Họ là trò chơi, chính họ người thua lỗ Khi chém giết nhau cho Thượng đế giải buồn Khi máu con người, như sông suối trào tuôn Vào cái thuở, kiếm đao cung tên giáo mác Họ cảm thấy vẫn chưa chơi thật ác Nên tạo ra súng đạn bom mìn Kẻ chết sa trường, họ trân trọng bảo hy sinh Danh dũng sĩ, quyết liều thân *&#vì nước Gã dại dột lao thân về phía trước Kẻ ranh ma, xúi bẩy giục đằng sau Mọi rủi ro, hay kết quả thế nào Kẻ chiến thắng, sẽ là người được hưởng Còn kẻ chết chẳng qua do nghiệp chướng Sinh mạng con người, canh bạc của trò chơi Trên cao kia, Thượng đế vỗ tay cười Khi hạt nhân, khi nitrogen bom xuất xưởng Càng chết nhiều, Thuợng đế càng vui sướng Và sảng khoái vô cùng, khi trái đất chợt nổ tung. 26/3/14 TrungHung Lần sửa cuối bởi kehotro; 26-03-14 lúc 04:31 PM |
The Following 8 Users Say Thank You to kehotro For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (26-03-14),
Gió Bụi (07-02-15),
hoatigon208410 (01-04-14),
mimosa (26-03-14),
Nhím con (27-03-14),
phale (26-03-14),
Thành Phạm (07-02-15),
tra sua (19-05-14)
|
#262
|
|||
|
|||
![]()
Thơ đọc nghe nhói lòng... PL cũng từng nghĩ, con người chẳng qua như vật thí nghiệm của Cao Xanh... Chen lấn, đua tranh, giành giật... rồi tàn cuộc chỉ là cát bụi, mấy ai còn nhớ tên đâu... Mà nhớ cũng để làm gì đâu.
Cảm ơn bài thơ của anh KHT. Chúc anh luôn khỏe và luôn nhiều thi phú ! |
The Following 6 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (26-03-14),
Gió Bụi (07-02-15),
hoatigon208410 (01-04-14),
kehotro (26-03-14),
Thành Phạm (07-02-15),
tra sua (19-05-14)
|
#263
|
||||
|
||||
![]()
Mềnh thì nghĩ khác. Thượng đế tạo ra con người chỉ mong điều tốt đẹp thôi. Cũng ko ngờ vòng xoay ....xoay....khiến con người cuồng quay. Con hơn cha thế này....Thượng đế chỉ ngồi khóc...
|
The Following 6 Users Say Thank You to Sa Thạch For This Useful Post: | ||
Gió Bụi (07-02-15),
hoatigon208410 (01-04-14),
kehotro (28-03-14),
phale (19-05-14),
Thành Phạm (07-02-15),
tra sua (19-05-14)
|
#264
|
|||
|
|||
![]()
Nỗi buồn chiến tranh
Đất trải qua rồi, một cuộc chiến tranh Đất sẽ đau, một nỗi đau thầm lặng Biết tỏ cùng ai, một mình mình đất khóc Bởi chẳng bàn tay, che khuôn mặt lở loang Cuộc chiến đi qua, để lại những hoang tàn Khuôn mặt đẹp, dọc ngang đầy vết cắt Đau quá đỗi, bờ mi nàng khép chặt Bởi chẳng dám nhìn, khuôn mặt hãi hùng kia Nàng đã đi rồi, ai nào kẻ dựng bia Ai đắp mộ dâng hương, ai đôi dòng lệ nhỏ Chỉ cỏ tranh, với ngàn lau gọi gió Xạc xào khua, xào xạc đến nao lòng Đêm gục đầu, thổn thức giữa thinh không Sao từng khoả, gieo mình vào khoảng tối Từng vệt sao băng, tiếng lòng ta nặng nỗi Bỗng chợt u hoài, day dứt mãi khôn nguôi! 29/3/2014 TrungHung |
The Following 8 Users Say Thank You to kehotro For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (29-03-14),
Gió Bụi (07-02-15),
hoatigon208410 (01-04-14),
mimosa (17-05-14),
Nhím con (30-03-14),
phale (19-05-14),
Thành Phạm (07-02-15),
tra sua (19-05-14)
|
#265
|
|||
|
|||
![]()
Ghê tởm China
Chẳng có nơi nào như Tổ quốc ta đây Mỗi tấc đất là một phần xương máu Dòng lịch sử. Ôi chiến tranh tàn bạo Lớp lớp con người đã anh dũng hy sinh Ta dùng máu của mình để thắp sáng bình minh Để trái đất này có quốc gia dáng cong cong chữ S Chín mươi triệu con tim yêu hoà bình nên gầm thét Lũ bá quyền hãy cút khỏi biển đông Một ngàn năm thất bại vẫn còn ngông Lũ tội đồ gây cho Việt Nam biết bao nhiêu đau khổ Con mất cha, vợ mất chồng đất oằn mình phẫn nộ Cái tội này Trung Quốc gánh được ư? Thủ tướng Nhật thăm đền bây phản đối có dư Sao không quỳ xuống mà xin lỗi người Việt Nam khi chúng mày hàng ngàn năm giết chóc? Thật đáng khinh lũ tàu man ô trọc Mấy ngàn năm vẫn thói cũ côn đồ Biển đông kia nơi ấy sẽ là mồ Chôn tất cả những mưu đồ thôn tính Đừng hòng mà chiếm lĩnh Còn chỉ một người cũng quyết bảo vệ quê hương Đêm này đây ta sẽ thắp nén hương Gọi hồn các bậc anh hùng Việt Nam từ muôn thuở trước Hãy về đây xem chúng con vững bước Tiếp nối truyền thống hào hùng của các bậc Tiền Nhân Dẫu thịt nát xương tan đã quyết chẳng ngại ngần Còn hơi thở là toàn dân còn chống giặc Thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vuơng đất bắc Chí khí ngoan cường vẫn sống mãi với thời gian Hãy cút ngay. Cút ngay! Từ bỏ mộng tham tàn Hãy để biền đông được yên bình muôn thuở Hãy xem lại mình với cách ăn nếp ở Kẻo thế giới loài người ghê tởm tiếng China. TrungHung kht Lần sửa cuối bởi kehotro; 17-05-14 lúc 07:47 PM |
The Following 8 Users Say Thank You to kehotro For This Useful Post: | ||
Cá chuồn (18-05-14),
Gió Bụi (07-02-15),
hoatigon208410 (18-05-14),
mimosa (17-05-14),
phale (19-05-14),
Thành Phạm (07-02-15),
tra sua (19-05-14),
úm_bala (30-05-14)
|
#266
|
|||
|
|||
![]()
Gặp gỡ
Em thuở ấy, tuổi trăng tròn mười sáu Như mùa xuân, đang phơi phới nụ hồng Vây quanh mình, ôi dìu dập bướm ong Bao nhiêu kẻ, trồng cây si trước ngõ Giờ tan lớp, giữa trưa trời đứng ngọ Nắng vênh đầu, bao gã đứng làm thơ Em giả vờ, hay đúng thật ngây ngô Tay cầm giấy, thờ ơ buông theo gió Bao năm tháng, lòng ai chưa kịp tỏ Ba mươi năm, ngoảnh lại tóc đôi màu Gặp lại rồi, bốn mắt chợt nhìn nhau Ôi thần tượng, bây giờ đeo kính lão Anh cũng thế, trải qua đời giông bão Chẳng khác gì, phố cổ buổi ngày đông Chờ bước chân xưa, mà lạnh lẽo tận trong lòng Mắt ngấn lê, à không do vướng bụi Em vẫn thế, như vầng trăng không tuổi Vẫn rất xinh và duyên dáng hơn xưa Vẫn môi son, đẹp biết nói sao vừa Hương quyến rũ, ướp vào chân tơ tóc Ừ thôi nhé, gặp nhau đây là phúc Được nhìn nhau, ấy cũng lộc trời ban Ta chia tay, dạ muốn nói vô vàn Nhưng nghèn nghẹn, lời xưa đành nuốt vội Để hàng đêm về, một mình trong bóng tối Vò võ một mình....nhấm nháp chén tương tư! 6/2/15 THkht Bài thơ này làm tặng các bạn học ngày xưa. Thay lời muốn nói của bao chàng hồi học cấp III. |
#267
|
|||
|
|||
![]()
Bài thơ gợi nhớ một thời thật dễ thương ha anh KHT. Tưởng thơ anh đã bị chìm dưới cơm áo gạo tiền...
Xem ra cơm áo gạo tiền không đè nổi rồi anh ha ![]() |
The Following 4 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
#268
|
|||
|
|||
![]()
Chẳng trách
Em vẫn là em một thuở nào Vẫn thường đanh đá thích vênh vao Vẫn hay lườm nguýt và hay giận Mà dẫu con tim lắm ngọt ngào Tôi thuở ngày xưa lắm dại khờ Có nào đâu hiểu mối tình thơ Bàn tay vụt mất bàn tay ấy Lá rụng ngoài hiên gió hững hờ Tôi biết bài thơ tôi viết đây Đọc rồi em khóc ướt bàn tay Lòng tôi cũng vậy rưng rưng lệ Nỗi nhớ nào đong được tháng ngày Em ở chân trời khoảng cách xa Mùa đông lạnh lẽo tuyết đương sa Lòng tôi lá rụng chiều thu ấy Vàng vọt xanh xao buổi nắng tà Những đêm gió trở trời se lạnh Tôi với mình tôi chuốc chén say Thói quen độc ẩm từ dạo ấy Tôi ngỡ như vừa tay nắm tay Mùa đến mùa mùa đi cũng vội vàng Kia dòng nhật ký đã sang trang Ba mươi mùa hạ qua rồi nhỉ Phượng vĩ nào rơi giấc bẽ bàng Thôi thế là thôi một chuyến đò Chòng chành chuyển bến bến nằm co Dòng sông nước chảy xuôi về biển Biển mặn ngàn năm chớ hỏi đò 6/2/15 THkht Làm sao mà quên khi được thơ khi cô giáo luôn truyền cảm hứng yêu thơ nồng nàn như vậy. Lần sửa cuối bởi kehotro; 07-02-15 lúc 09:56 AM |
#269
|
|||
|
|||
![]()
Cô nào cô nảo cô nao
Mà anh thơ thẩn tuôn trào thế kia ![]() |
The Following 4 Users Say Thank You to phale For This Useful Post: | ||
![]() |
|
|
![]() |
![]() |