NguyetVien


Trở lại   Nguyệt Viên > Vườn Văn Học > Sáng Tác Văn Học > Truyện Ngắn-Tiểu Thuyết
Nạp lại trang này Truyện ngắn_Hoàng Giao

Thông Báo
Hướng dẫn cách đăng kư nick tham gia Nguyệt Viên
Cuộc thi thơ Đường Luật "T́nh yêu 2020""
Lời cảm ơn và h́nh ảnh của chuyến đi "Thương về Miền Trung 2010"

Trả lời
 
Công cụ bài viết Kiểu hiển thị
  #1  
Cũ 18-09-10, 03:55 PM
Avatar của hoanggiao
hoanggiao hoanggiao đang ẩn
CM Tam Thập Lục Thư
 
Tham gia ngày: Jul 2010
Bài gửi: 509
Thanks: 2.268
Thanked 1.965 Times in 493 Posts
Mặc định Truyện ngắn_Hoàng Giao

.....................................
Signature: http://nguyetvien.net/image.php?type=sigpic&userid=207&dateline=1395221341

Lần sửa cuối bởi hoanggiao; 23-12-17 lúc 03:54 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 5 Users Say Thank You to hoanggiao For This Useful Post:
Cá chuồn (18-09-10), hoatigon208410 (15-11-10), nangnhat_chuaphai (19-10-10), Nhím con (16-10-10), phale (27-10-10)
  #2  
Cũ 13-10-10, 05:59 PM
Avatar của hoanggiao
hoanggiao hoanggiao đang ẩn
CM Tam Thập Lục Thư
 
Tham gia ngày: Jul 2010
Bài gửi: 509
Thanks: 2.268
Thanked 1.965 Times in 493 Posts
Mặc định Truyện ngắn_Cạn Sông

Truyện ngắn_Cạn Sông
I.
1.
Tự nhiên không c̣n muốn làm ǵ nữa...Khô cạn...Nước mắt cũng không c̣n...Tôi như một ḍng sông khô cằn tận đáy...
Chưa bao giờ tôi thấy bất lực như lúc này.
Tôi đă cố như con cá ngoi ḿnh lên khỏi mặt nước để chứng tỏ sức mạnh của ḿnh...Nhưng sông cạn.Cá đành chờ ngày chết khô. Sự cố gắng của tôi cũng không che giấu được thân phận...Tôi phải chấp nhận thôi. Thân phận của con cá sống trên cạn không được vùng vẫy giữa sông hồ biển cả. Tôi đă phải dùng tất cả thời gian rảnh rỗi cho những tṛ tiêu khiển ḥng lấp đầy ḍng sông có nguy cơ cạn băng. Vẫn không được ǵ.Ḍng sông vẫn trơ ḿnh tận đáy...
2.
Như có quí nhân phù trợ. Một người đàn ông đứng trước mặt tôi tự lúc nào. Đôi mắt vừa sâu vừa hóm hỉnh như muốn nói:
"Cạn sông vắng bóng con đ̣
Đ̣ đi lấy nước sông chờ đến thương
Sông xưa đ̣ lướt mặt gương
Bây giờ sông cạn thành đường ô tô"(Sưu tầm )

Dù sao đôi mắt ấy đă cứu tôi thoát khỏi ḍng sông cạn ...

3.
Một bàn tay như gọng ḱm đặt lên vai tôi:
- Em đừng viết nữa!
Là ông xă tôi. Th́ ra năy giờ ông đă lén nh́n qua vai tôi đọc những ḍng tôi vừa viết.
Tôi băn khoăn:
- Tại sao vậy anh?
Chồng tôi dứt khoát:
-Vô lư! Hết sức vô lư. Em không thấy sao?
-Vô lư à? Em không hiểu?
-Em viết kiểu này chả mấy chốc không c̣n ǵ để viết? Không có lối mở...Cứ chờ xem...Anh thấy em chưa bao giờ làm được cái ǵ đến nơi đến chốn. Chưa bao giờ thực hiện được điều ǵ em nói...
4.
Quả là tôi không viết được ǵ thêm. Ư tưởng cạn thực rồi. Thôi th́ tạm biệt những trang viết từ đây. Tôi chạy ào xuống nhà xem ti vi. Đă lâu không xem phim Việt Nam.
Ông xă tôi vui mừng thấy tôi ḥa vào mọi người trong nhà. Dành riêng cho tôi một chỗ lư tưởng cạnh ổng. Kể cũng thú vị. Tôi đă tự ḿnh đánh mất bao nhiêu khoảng thời gian quí hóa như thế này...Vui...Chồng tôi mỉm cười hỏi:
-Em thấy phim Thiên đường bên ta thế nào?
Tôi nh́n ổng ḍ hỏi:
-Anh có vẻ tán thành cái vụ đẻ mướn nhỉ? Sao anh giống cái nhà ông chồng đó thế?Tham lam ...Đúng là đàn ông...
Ổng không trả lời mà hỏi :
-C̣n em th́ tâm đắc cái vụ lên thành phố đờn ca rồi mê cô chủ quán chứ ǵ? Em giống y chang cái cô chủ quán ranh ma và xảo quyệt.
Tôi nhéo anh một cái điếng hồn:
-Này th́ xảo quyệt này. Anh nói đúng lắm...
Ổng chống chế:
-Có ngày biết tay ông! Nếu không chịu đẻ con trai cho ta, ta cũng sẽ t́m người đẻ mướn...Hà hà...

II.

Con đ̣ đă gánh nước đổ đầy ḍng sông. Nhưng người đàn ông lạ mặt th́ biến mất...Tôi đứng bên ḍng sông mênh mông nước vỗ bờ...Chờ sự xuất hiện của người đàn ông.
Lặng thinh!
Vị cứu nhân độ thế ơi! Ngài mang vui đến cho ta xong rồi ngài lặn mất? Ngài tưởng rằng đă xong....một cái gọi là ḷng nhân ái...ǵ đó...
Ngài là một con người tự do...Cả t́nh yêu thương...bác ái...cũng ...tự do
Trời về khuya gió thoảng sương đêm...Tôi đang nghĩ về ngài...Tôi huyễn hoặc ngài trên bến sông trăng...Mặt nước lăn tăn nỗi nhớ...Một vài con đ̣ qua sông...Tàu bè...Trăng sao, ḥa quyện...
À, th́ ra. Ngài chỉ là một con người mà tôi tưởng tượng ra, thổi hồn vào...tôi tự biện minh cho là...thật...
Không, người đàn ông có thật...Tôi đang chờ ông ấy...
Sự im lặng bao trùm cả ngày hôm nay...
_Không phải, bà đang ảo tưởng...
Một giọng nam trầm vang lên ở phía sau...Không phải ngài...
_Người ấy hiểu được cái gianh giới mỏng manh giữa cái xấu và cái đẹp. Giữa thiện và ác. Người ấy không bị nhầm lẫn...Tôi đợi ông ấy để tặng ông "dào dạt cơn mưa chiều"...
Thực ra, tôi rất đơn độc trong tư tưởng..
Nhắp rượu một ḿnh lúc sang canh
Xung quang vắng lặng rượu cạn dần
Bao nhiêu khát vọng trong ḷng trỗi
Ngoài kia, gió cứ lặng lặng thầm...
_Em lại viết tiếp Cạn Sông đó à? Sao em không cho anh là nhân vật người đàn ông đó nhỉ?
Chồng tôi quàng vai tôi hỏi?
_Anh đâu có làm được người đàn ông đó? Anh chỉ biết nói miệng thôi!
Tôi cười ha hả rồi bỏ chạy. Ông xă tui đuổi theo:
_Tui mà bắt được bà sẽ cho bà nhừ tử. (Lăo cười, sao mà miệng lăo rộng thế nhể...)Hihi
Sông Đầy rồi, sông mênh mông
Đ̣ ơi biết có xuôi ḍng về đâu
T́nh sông con sóng bạc đầu
Ngược ḍng em lội sông sâu t́m đ̣

Người đàn ông ấy là nguồn cảm hứng của tôi trong sáng tác. Là t́nh yêu của tôi trong tâm hồn và trong ư thơ. Tôi phải giữ ǵn điều thiêng liêng này.

Em gói nắng từng sợi vàng hạnh phúc
Giấu vào tim từng lúc giở ra xem
Rồi đón đợi từng phút giây tỉnh thức
Đợi Người t́m từng phụ nữ khác...em
Signature: http://nguyetvien.net/image.php?type=sigpic&userid=207&dateline=1395221341

Lần sửa cuối bởi hoanggiao; 27-10-10 lúc 05:22 PM
Trả lời với trích dẫn
The Following 4 Users Say Thank You to hoanggiao For This Useful Post:
hoatigon208410 (15-11-10), nangnhat_chuaphai (19-10-10), Nhím con (16-10-10), phale (27-10-10)
  #3  
Cũ 27-10-10, 05:13 PM
Avatar của hoanggiao
hoanggiao hoanggiao đang ẩn
CM Tam Thập Lục Thư
 
Tham gia ngày: Jul 2010
Bài gửi: 509
Thanks: 2.268
Thanked 1.965 Times in 493 Posts
Mặc định Truyện ngắn: T̀NH KHÔNG BẾN ĐỢI

T̀NH KHÔNG BẾN ĐỢI.

Tôi, người phụ nữ 40 tuổi, một chồng, một con. Một cây bút nghiệp dư. Chồng tôi thất nghiệp. Gánh nặng gia đ́nh khiến tôi nản ḷng. Ng̣ai giờ làm việc, tôi xả stress bằng những trang viết, chỉ nhằm lấp chỗ trống thời gian

Hôm nay! Loanh quanh măi không biết viết ǵ đây. Không viết th́ không yên. Viết th́ không ra chữ. Cứ lần lữa măi...Người ta nói có 2 cách viết. Một là làm sẵn một cái dàn ư, có một cái sườn, rồi bồi đắp da thịt vào cho nó. Hai là cứ nhảy ào xuống nước bất cứ lúc nào, chỗ nào rồi khác biết phải bơi ra sao, cứ thỏai mái mà vùng vẫy. Tôi rất ớn phải làm dàn ư. Tôi cũng khóai cứ nhảy ào xuống rồi muốn ra sao th́ ra...

Chắc cũng đă hai năm rồi tôi biết ông ấy, thực ra là mới chỉ biết cái tên và chức vụ chứ chưa gặp mặt tṛ chuyện lần nào. Mỗi khi gửi bài cũng chỉ gửi gián tiếp. Nhưng thỉnh thỏang ông cũng đi phớt qua tôi, để lại vài lời xă giao. Ông có vẻ khó khăn trong nhận định. Cái ǵ tôi cho là tâm đắc th́ ông lại cân nhắc phải thế nọ thế kia, ông chưa hài ḷng. Nhưng tất nhiên ông khuyến khích tôi rằng , tôi thích viết như thế nhất định có ngày thành công. Cố gắng lên. Những ngày đầu tiên tôi chưa biết ông là ai, tên ǵ... sau này mới biết ông là Trần Phương, Tổng biên tập ṭa sọan X, nơi tôi bắt đầu t́m hiểu gửi bài của ḿnh của hai năm trước.

Thật lâu tôi không ghé gửi bài Bỗng nhiên bữa ấy tôi gửi một truyện ngắn. Ông vẫn có vẻ không hài ḷng...Nhưng không hiểu sao ông giới thiệu đăng trên báo của ông và mời tôi gửi bài tiếp tục cho ông xem. Tôi th́ sẵn có rất nhiều truyện và thơ, viết để đấy chứ chả nghĩ tới chuyện để làm ǵ cả. Tôi gửi cho ông vài truyện và vài bài thơ. Ông có sửa lại đôi chút rồi cho đăng. Tôi không biết ông có thấy hay, hay có thích không, nhưng đăng được cũng chắc là tạm được rồi. Ông nhắc tôi thường xuyên cộng tác. Tất nhiên ông dè dặt trong giao tiếp, xưng tôi cô một cách khô khan. Cách giao tiếp của ông cũng vậy, cứ thẳng băng với công việc. Có lẽ với ông viết lách là một vấn đề nghiêm túc, chứ không phải cáí chuyện đưa đẩy t́nh cảm cho nhau khi cộng tác...Thôi th́ cứ kệ...tuy sự khô khan có làm tôi chểnh mảng gửi bài cho ông...Quả thật...lâu thật lâu mới có vài ḍng cho tôi, vẫn đủ cho tôi giữ mối dây liên hệ với ông, ông khen không nhiều. Tuy nhiên, ông gửi mail nói không phải ai cũng viết được, cô nên viết đi, ông tặng tôi một số sách và thơ. Ông khuyên tôi phóng tác truyện ngắn từ những bài báo. Tôi thử, gửi lên và thấy ông đăng. Có nghĩa ông tin tưởng tôi. Hơi mừng...Nhưng bao giờ ông cũng tiết kịêm lời khen, cho nên tôi chả có dịp nào phổng mũi cả. Giống như một người anh quá ư nghiêm khắc và rèn rũa từng con chữ của tôi...Kệ!Muốn sao cũng được...

V́ sự khích lệ, tôi hứa viết một truyện dài mà cả nửa năm vẫn chưa được ḍng nào...Tôi định viết về người khác cơ...

Hôm nay quyết định viết, vẫn, chả viết được ǵ...Thôi th́ cứ ào xuống nước đi rồi khác phải bơi...Không ngờ tôi ào vào ḍng nước của ông...Những con chữ hiện ra cứ nhắm vào ông. Chết rồi...Tôi đâu có ư định viết về ông đâu. Tôi xấu hổ quá. Viết về ông rồi gửi cho ông đăng chắc ông giận mất....Biết làm sao đây, lỡ bơi trong vùng biển của ông rồi, không thể khác, phải bơi thôi...

Vậy mà tôi chưa từng đọc tác phẩm của ông. Lần đầu đọc một truyện dài. Tôi có ư nói ông giống nhân vật nam trong truyện. Ông xưng anh với tôi.Nhưng rồi sau đó lại tôi_cô ngay.Thỉnh thỏang ông lại xưng anh _em. Có lẽ ông quên...Hihi, sao không quên...luôn nhỉ?Tại sao không anh em mà cứ phải tôi cô?

Ít ra, ông cũng đă hẹn gặp tôi 3 lần. Lần đầu trục trặc thời gian và địa điểm, không gặp. Lần sau ông đem sách tới nhà tặng lúc tôi c̣n ở trong cơ quan, lần sau nữa tôi hẹn ông tới nhà, ông đem thơ tặng. Lần này v́ đột xuất nhà tôi phải sửa căn gác nên tôi gửi mail nhắn ông dịp khác. V́ email của tôi viết, ông chưa kịp đọc, ông đang trên đường đến nhà tôi. C̣n tôi đinh ninh ông đọc thư rồi nên vội vàng đi chợ. Ông đến không thấy tôi, nhà cửa lại sửa sang bừa bộn, ông gửi nhắn vài ḍng cho tôi rồi về. Tất cả sách, thơ ông gửi đều đưa cho ông xă chuyển giùm...

Quả thực tôi không dám gặp ông ở nhà v́ sợ ông xă tôi hứng lên nổi cơn ghen vô tội vạ. Ông xă tôi không cần biết phải trái đúng sai. Cứ bất b́nh ǵ ǵ là làm tóang lên, bạt vía kinh hồn..

Tôi say mê văn chương với bao điều bổ ích th́ ông xă tôi cho đó là vớ vẫn, dỗi hơi...Nhưng không v́ thế mà tôi bỏ niềm đam mê của ḿnh. Những tác phẩm ra đời đă mở rộng ṿng tay với mọi người...Tôi lại sợ những cuộc gặp gỡ giao lưu giới văn chương làm ông xă phản đối...cho là vớ vẩn mất thời giờ, ơng ẹo, vô ích.

Thú thực, xưa nay, tôi có biết bao cuộc t́nh không bến đợi, trên mạng. Hết đến lại đi như mắc cửi. Tôi chẳng việc ǵ phải giấu nhẹm chuyện này...Xong cuộc gặp mặt đầu tiên nào để "coi mắt"cũng là một cuộc chia tay. Đối tượng của nó chạy mất đất không dám ngóai đầu lại...Chính lư do này làm tôi rất sợ các cuộc gặp đầu tiên. Tôi luôn cho rằng gặp là hết. Nên tôi rút kinh nghiệm từ nay không gặp ai nữa, cứ ảo ảo mờ mờ lại vui sướng hơn...Đúng là "T́nh chỉ đẹp khi c̣n dang dở"! Híhí! Chỉ có chồng tôi là người luôn kè kè ở bên mà thôi, nhưng tôi lại chả tỏ t́nh...Chắc bụt chùa nhà không thiêng...Tôi chỉ khóai ngao du trên mạng để “thỏa chí tang bồng vẹn ước mơ”. Tuy nhiên không khóai gặp mặt ai nữa...

Ấy thế mà ông lại cứ muốn gặp tôi! Không giấu ǵ, tôi cũng muốn gặp ông hơn cả ông nữa đấy. Biết làm sao đây! Muốn gặp lắm...Nhưng lại sợ ...chia tay! Tôi rơ bản thân tôi mà, không được đâu. Chia tay là cái chắc. Buồn cười nhỉ? Chỉ là mối liên hệ cộng tác thôi mà, sao lại nói từ chia tay? Hehe! Mà nhỡ tôi gặp và yêu ông ấy th́ sao? Tốt nhất là đừng gặp. Lạy trời! Cho tôi có bản lĩnh đừng gặp! Lạy trời, đừng cho tôi mê đắm một ai...Lạy trời, yêu th́ để trong ḷng, đừng nói ra. Nhưng cái miệng tôi bô bô không biết dừng thế này thật khó quá. Ai bán cho tôi cái phanh để thắng miệng tôi lại nhỉ?

Nhưng tôi lại không từ chối lời đề nghị gặp mặt của ông rồi...Chết thật...Lại sắp có một cuộc chia tay...

Chồng tôi bỗng dựng tôi dậy:
-Cô định gặp ai?

Tôi choàng thức giấc:
_Gặp, gặp anh chứ ai? Chuyện của ḿnh ngày xưa đó!!!Em, em mơ thấy anh, cái hồi...
_Em mơ thấy anh à?
Signature: http://nguyetvien.net/image.php?type=sigpic&userid=207&dateline=1395221341
Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to hoanggiao For This Useful Post:
hoatigon208410 (15-11-10), Nhím con (29-10-10)
Trả lời


Quyền viết bài
Bạn không thể gửi chủ đề mới
Bạn không thể gửi trả lời
Bạn không thể gửi file đính kèm
Bạn không thể sửa bài viết của ḿnh

BB code đang Mở
Mặt cười đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt

Chuyển đến


Múi giờ GMT +7. Hiện tại là 09:17 PM

© 2007 - 3.8.7 - BQT không chịu bất cứ trách nhiệm nào từ bài viết của thành viên.