Lễ Vu Lan (Nhớ về Lệ Châu)
Đă hai năm rồi nhỉ! Thoắt thời gian qua nhanh quá Châu nhỉ! Em đă về với đất đă 2 năm, 2 mùa Vu Lan trôi qua đă không có em ở cơi đời. Chị nhớ măi cái hôm mà em mất, cách ngày vu lan cũng mấy ngày thôi em nhỉ. Sao đời nó lại nghiệt ngă với em tôi quá!
À! Châu ơi! Cái ngôi nhà mà chị hay qua tập văn nghệ cùng em bây giờ có cánh cửa màu trắng rồi, mất cách cửa màu xanh lá mạ kia rồi em à! Ngôi nhà cũng là một văn pḥng địa ốc rồi em ơi! Hàng ngày chị đi qua ngôi nhà mà chị không lúc nào không ngoảnh lại. Chị nhớ em Châu à! Một thiên thần cánh bướm, một cô bé vô tư ca hát. Châu và chị hát rất hay! Vu lan c̣n rủ nhau đi chùa đọc kinh nữa mà em, c̣n ăn bún chay nữa mà em. Sao bây giờ...Vu lan chỉ c̣n mỗi chị. Em sao đi đột ngột quá!
Hôm nọ em c̣n khoe mái tóc cắt 8x thật x́ tin của em khi gặp nhau tron con hẽm lúc đi học về nữa mà. Chỉ nữa tháng sau nghe tin em bị ung thư máu, dường như chị ngă khụy xuống. Rồi ngày 5 tháng 6 em ra đi, ra đi trong sự bỡ ngỡ của gia đ́nh và mọi người. Ngày 7-6 là sinh nhật em rồi, sao em đi nhanh quá...Những mùa vu lan chị măi vắng bóng h́nh em...
Em anh nghỉ nhé Lệ Châu!
|