Mẹ tôi Cả đời ra bể vào ng̣i Mẹ như cây lá giữa trời gió rung Cả đời buộc bụng thắt lưng Mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng Đường đời c̣n rộng thênh thang Mà tóc mẹ đă bạc sang trắng trời Mẹ đau vẫn giữ tiếng cười Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương Bát cơm và nắng chan sương Đói no con mẹ xẻ nhường cho nhau Mẹ ra bới gió chân cầu T́m câu hát đă từ lâu dập vùi Chẳng ai biết đến mẹ tôi Bạc phơ tóc trắng bên trời hoa mơ C̣ng lưng gánh chịu gió mưa Nát chân t́m cái chửa chưa có ǵ Cầm ḷng bán cái vàng đi Để mua những cái nhiều khi không vàng. Đồng Đức Bốn