Ngày...
Và bây giờ buồn vui của em không c̣n làm anh bận ḷng nữa... Chỉ nghĩ thôi... Em đă thấy ḷng ḿnh nghẹn lại... Nước mắt trào ra... Ở nhà em phải lên sân thượng chui vào cái góc sum suê cây cối nức nở cho thỏa ḷng... Ở công ty, em chui vào pḥng họp... Đợi vơi nước mắt... Dù đă nhiều lần tưởng tượng ra cái đoạn kết này...uhm th́ cuộc t́nh mà không có đoạn kết chứ, nhưng em không thể biết là em có thể ngơ ngác buồn như bây giờ...em xao lăng công việc, biếng cơm nhác nước... Cuộc sống đi qua em lạ lẫm...
Chắc anh không biết mỗi sáng thức dậy em đều ước ǵ lại gặp được anh, dù có thể chỉ là một bóng h́nh thoáng qua... Điều ước ấy bây giờ cũng đă trở nên xa xỉ rồi... Em buồn lắm...
|