![]() |
|
![]() |
#11
|
||||
|
||||
![]()
16.
ĐƯỜNG CHIỀU Nắng trải đường chiều rộn bước quen Xa nhau bao thuở ướt mi mềm Nhớ sao chốn cũ không đành bỏ Vương măi nơi xưa chẳng thể quên Hiu hắt cỏ hoa chừng tiếc lẻ Miên man cây lá chợt buồn tênh Góc trời quê nhỏ luôn mong kẻ Phiêu bạt phong trần đă mấy phen Lănh Tuyết Lối ṃn thấp thoáng dáng ai quen Trong bóng hoàng hôn sương đọng mềm Cách trở bao thu ḷng vẫn nhớ Phân ly mấy hạ t́nh chưa quên Chốn xưa đành bỏ nào thương tiếc Quê cũ nỡ rời cũng nhẹ tênh Hỏi có c̣n vương bao kỷ niệm Một thời gian khổ biết bao phen Tiểu nha đầu Ngơ ngẩn ngỡ ngàng trước ngơ quen Đâu đây hương bưởi đậu vai mềm Chiều nao hơi ấm sao mà nhớ Thuở ấy men t́nh thật khó quên Dáng ngọc ngày xuân vương mộng tưởng Liêu trai đêm hạ gợi buồn tênh Ḷng ta vẫn ủ niềm mong ngóng Dẫu lạc t́nh người đă mấy phen HANSY Ta lại t́m về một chốn quen Thăm người em nhỏ tóc buông mềm Bao năm xa cách ḷng luôn nhớ Một thuở chia ĺa dạ chẳng quên Mắt biếc luyến lưu nhiều mộng ái Mày thanh vương vấn lắm buồn tênh Phương trời viễn xứ c̣n hoài tưởng Dẫu đă nổi ch́m biết mấy phen Thủy Tâm NHỚ Thuở nào ta gặp để nên quen Thương quá người ơi dáng lụa mềm Chúm chím thẹn e sao mà nhớ Ngỡ ngàng bối rối dễ ǵ quên T́nh thơ một bức bao nồng mặn Duyên thắm khắp ḷng chút nhẹ tênh Cứ ngỡ niềm yêu là vĩnh cữu Nào hay gió cuốn đă nhiều phen HANSY Mấy năm chẳng gặp biết c̣n quen Hay đă làm ngơ xót lệ mềm T́nh bạn vấn vương hoài nỗi nhớ Ḷng ta lưu luyến măi không quên Nổi trôi một kiếp đâu xem nặng Rong ruổi cả đời vẫn nhẹ tênh Nay bước trở về thăm chốn cũ Khi chân gối mỏi cũng bao phen Lănh Tuyết |
|
|
![]() |
![]() |