![]() |
|
![]() |
|
![]() |
![]() |
#11
|
|||
|
|||
![]()
Nghe nói thơ được in cho Bộ Ngoại Giao tặng trong giao lưu quốc tế, và đã được dịch sang tiếng anh để tham gia giải Nobel văn học. Oh My God
|
#14
|
|||
|
|||
![]()
Diễn văn thành thơ thì cũng bình thường thôi, nhưng thấy bảo tác giả bảo là do thần linh thúc giục nên chỉ trong 1 đêm viết được cả trăm bài và được tôn vinh là thơ thần...
|
#15
|
|||
|
|||
![]() Quote:
Cứ nghĩ tập thơ đó ra đời như thế nào thì chắc học hàm học vị giáo sỹ tiến sư cũng ra đời như thế thôi. |
#16
|
|||
|
|||
![]() Quote:
Viện Trưởng Viện Công Nghệ Thông Tin đương nhiệm đó Dr Minh ơi. Đọc tin để biết tình hình chung thôi, chứ lạm bàn thì mênh mông lắm... |
#17
|
|||
|
|||
![]()
Kẽ nào cũng vậy, làm tới chức gì cũng vậy, liêm và sỹ không có thì dù làm cái gì người ta cũng khinh. Minh đọc vấn đề này lâu rồi (không đọc trên báo chí chính thống). Đọc luôn cả bài viết về con người này trong những giai đoạn trước. Chính vì không chấp nhận những kẽ như vậy mà Minh đã rời khỏi chốn quan trường tìm cho mình con đường đi khác trong cuộc sống.
|
#18
|
|||
|
|||
![]()
http://lethieunhon.com/read.php/6149.htm
AI CÓ THỂ LỪA ĐƯỢC MỘT SIÊU LỪA ? MINH DIỆN Tôi có người đồng ngũ thời chống Mỹ tên Trạch quê Thanh Hóa - người mà tôi đã sử dụng làm nhân vật Lão Trạch trong chuyện ngắn cùng tên đăng trong Văn Chương Việt. Một buổi sáng tháng tám năm 1992, Trạch vào nhà tôi với cái dáng liêu xiêu trên đôi nạng gỗ. Trạch kể hai vợ chồng đều là thương binh dồn hết sức nuôi đứa con, bây giờ nó được vào đại học nhưng không có tiền đóng học phí. Tôi đưa cho Trạch một triệu nhưng biết số tiền đó không làm gì được. Suy nghĩ mãi cuối cùng tôi dìu Trạch lên xe và chở đến gặp Tăng Minh Phụng. Tôi kể cho Tăng Minh Phụng nghe chuyện của chúng tôi. Tăng Minh Phụng im lặng ngồi nghe và lấy khăn chấm nước mắt. Rồi Bảy Phụng mở cặp lấy 10 triệu đồng bỏ vào phong bì trao cho Trạch. Bảy Phụng nói: “Sau này nếu có khó khăn gì thì anh cứ cho em biết. …” Tôi có người bạn đồng nghiệp là Trần Quang - phóng viên báo Lao Động. Vào một buổi chiều 23 tết, Quang gặp tôi với gương mặt hốc hác và rất buồn. Quang tâm sự vợ bị ung thư giai đoạn cuối đang điều trị tại bệnh viên ung bướu . Quang đã hết lòng lo cho vợ, không muốn phiền đến ai, nhưng bậy giờ khó khăn quá. Tôi bấm máy gọi Tăng Minh Phụng, và sau đó cùng Trần Quang đến văn phòng công ty Minh Phụng. Tăng Minh Phụng chưa biết mặt Trần Quang và phóng viên Trần Quang chưa viết một bài báo nào về công ty Minh Phụng, nhưng thái độ của Tăng Minh Phụng rất thân tình. Anh lấy một bì thư đã chuẩn bị sẵng sau khi nghe điện thoại của tôi trao cho Trần Quang và nói: “Anh cầm tạm lo cho chị , nếu có khó khăn gì anh cứ nói với em, đứng ngai…”. Trong chiếc bì thư ấy có 6 tờ tín phiếu mệnh giá 5.000.000 đồng. Nhờ ba mươi triệu của Minh Phụng giúp, Trần Quang lo được một phần thuốc thang cho vợ trước lúc chị ấy mất. Cũng tương tự như Trần Quang là Mai Bá Kiếm- phóng viên báo Phụ Nữ thành phố Hồ Chí Minh. Cụ thân sinh anh Kiếm từ miền Tây lên thành phố điều trị bệnh đã lâu nhưng không qua khỏi. Kiếm gặp tôi và tỏ ra lo lắng không biết chạy đâu ra tiền để đưa cụ về quê an táng. Tôi lại phải gọi Tăng Minh Phụng và cũng với một thái độ hết sức chân tình, Phụng đã trao tận tay Mai Bá Kiếm số tiền 30 triệu đồng với lời chia buồn sâu sắc, mặc dù Bảy Phụng chưa quen Mai Bá Kiếm và Mai Bá Kiếm chưa viết một chữ nào về công ty Minh Phụng… Ngày Tăng Minh Phụng bị bắt trong vụ án Minh Phụng – Epco, tôi viết ba bài nói lên sự thật là Tăng Minh Phụng có sai trái trong viêc thành lập công ty con để vay tiền nhưng đều trả nợ ngân hàng song phẳng, chưa có món nợ nào quá hạn thanh toán và đặc biệt Tăng Minh Phụng có cuộc sống lành mạnh và tấm lòng từ thiên. Tôi không ngờ Hoàng Quang Thuận chộp ngay lấy những bài báo của tôi và nói: “Cụ đã đọc những bài báo cùa ông và cụ rất quan tâm đến Bảy Phụng . Bây giờ cụ rất cần những bài báo như vậy , và cả những lá thư để cụ có cơ sở chỉ đạo xem xét vụ án Minh Phụng…”. Cụ mà Hoàng Quang Thuận gọi là ông Đỗ Mười. Hoàng Quang Thuân bảo tôi viết một lá thư cho ông Đỗ Mười, Thuận sẽ chuyển tân tận tay, để góp phần cứu Tăng Minh Phụng. Tôi hỏi làm như vậy có ích không, và đã có ai viết chưa? Thuận nói đó là cơ sở để “cụ” lên tiếng cứu Minh Phụng. Tôi nghĩ đã là bạn bè, hơn nữa đã từng nhờ vả người ta thì phải trả ơn, nhất là lúc người ta gặp hoạn nạn thì phải cứu, dù có bị liên lụy đến bản thân mình. Nghĩ vậy nên tôi viết lá thư kính gửi ông Đỗ Mười với nội dung như mấy bài báo tôi đã viết, khẳng định Tăng Minh Phụng không lừa đảo mà là một doanh nhân trẻ có hoài bão, có lòng từ thiện và nhân cách.Tôi đưa lá thư cho Hoàng Quang Thuận và nói với Thuận, là lá thư này không liên quan đến cơ quan báo chí, cũng không phải đơn thư khiếu nại, mà chỉ là thư riêng cùa cá nhân tôi, nên phải được bảo mật theo luật thư tín, tránh lọt ra ngoài để người ta lợi dụng hại tôi. Thuận nói : “Ông khỏi lo, tôi như người nhà của cụ. Mọi việc tôi sắp đặt trong lòng bàn tay này!”. Nhưng rồi lá thư của tôi đã được đăng trên vài tờ báo , và người ta đặt câu hỏi : “Nhà báo Minh Diện được trả bao nhiêu tiền để viết thư minh oan cho Tăng Minh Phụng?” Tôi đọc những dòng báo đó khi đang bệnh thập tử nhất sinh không biết giãi bày với ai? Nhà văn Văn Lê đến thăm khuyên nên nín nhịn cho qua đi. Một thời gian sau tình cờ tôi gặp ông Hà Nghiệp – một thư ký của ông Đỗ Mười. Ông Hà Nghiệp khẳng định chẳng có lá thư nào của tôi đến tay ông Đỗ Mười cả. Vậy thì phải chăng Hoàng Quang Thuận bằng con đường nào đó đã chuyển lá thư của tôi cho báo chí để hại tôi, đổi lấy sự yên lành cho mình? Gần hai mươi năm qua tôi xa làng báo, âm thầm làm một người dân bình thường .Vừa qua thấy Hoàng Quang Thuận làm nhiều chuyện quá đáng mà báo chí đã nêu, tôi thử góp một mẩu nhỏ trên trang lethieunhon.com. Tôi tưởng ông Thuận sẽ tiếp thu , không ngờ ông ta nhắn tin chửi tôi là kẻ lừa thấy phản bạn! Vì vậy tôi viết tiếp mẩu chuyên này để mọi người xem ai là kẻ phản bạn lừa thấy? Điều cần phải nói thêm , đây cũng vẫn chỉ là một trong nhiều chuyện tôi biết về Hoàng Quang Thuận trong quãng thời gian ông ta làm cố vấn đối ngoại cho Tăng Minh Phụng. Nếu Hoàng Quang Thuân còn tiếp tục mượn oai hùm chửi bới và đe dọa tôi cũng như những người đã phê phán ông ta thì buộc lòng tôi phải lên tiếng tiếp. Lần sửa cuối bởi DR MINH; 28-08-12 lúc 03:09 PM |
#19
|
|||
|
|||
![]()
Giờ một cái click chuột là bao nhiêu thông tin bày trước mặt. Chuyện gì mình không biết chứ chuyện tập thơ thì mình có thể ngẫm được... người ta liêm chính hay không liêm chính...
|
#20
|
|||
|
|||
![]()
HOÀNG QUANG THUẬN XÉO RA KHỎI NHÀ TÔI NGAY!
NTT: Sáng dậy thấy cái Mail của Bò Me gửi bài viết về Hoàng Quang Thuận của nhà báo Minh Diện đã nghỉ hưu. Đọc thấy chuyện ngày xưa mà kinh. Thì ra cái tay Thuận này dính dáng đến một vụ án, mà nhân vật chính bị tử hình. Tôi giật mình, vì Minh Phụng bị tử hình rồi mà vẫn còn hiện hồn về đòi lại Thuận chiếc xe hơi. Thì ra kẻ lừa đảo văn thơ đâu chỉ lừa đảo văn thơ. MINH DIỆN Giới văn nghệ đang xôn xao về nhà thơ nhập đồng Hoàng Quang Thuận xung quanh cuộc hội thảo “Hoàng Quang Thuận với non thiêng Yên Tử”, về tin tập thơ”Thi vân Yên Tử” của ông ta đi dự giải Noben văn chương. Đã có nhiều bài viết về thói háo danh kệch cỡm của ông Thuận. Tôi chỉ xin kể thêm một mẩu chuyện không liên quan đến thơ nhập đồng của ông, nhưng sẽ giúp quý vị hiểu thêm về bản chất của Hoàng Quang Thuận. Gần hai chục năm trước, Hoàng Quang Thuận từng là cố vấn đối ngoại của ông Tăng Minh Phụng (Bảy Phụng), giám đốc công ty Minh Phụng. Với khuôn mặt nhẵn bóng, áo quần bảnh bao, nói năng trịch thượng, Hoàng Quang Thuận bám Bảy Phụng như hình với bóng. Từ những cuộc gặp gỡ quan chức trong nước đến các chuyến công du nước ngoài của Bẩy Phụng đều có cố vấn Thuận đi kèm. Trong cái túi xách nhỏ của Thuận, luôn sẵn có mấy đồng tiền Gia Long Bảo Giám, trước khi Bẩy Phụng đi đâu, gặp ai và làm việc gì quan trọng, Thuận đều gieo quẻ để biết hên xui và cho lời khuyên. Hoàng Quang Thuận đã làm cho Bẩy Phụng có niềm tin tuyệt đối vào tâm linh. Thuận đã dùng các biện pháp tâm linh, thần thánh giúp Bẩy Phụng mở rộng những mối quan hệ. Ông Thuận được Bẩy Phụng cấp cho một xe ô tô có tài xế riêng để làm việc. Với cái gọi là “thuốc gia truyền” cùng những phong bao của Bẩy Phụng, ông Thuận đã lách vào mọi cửa. Tôi còn nhớ, khi công ty Minh Phụng đang bi đát trước sức ép từ mọi phía thì Hoàng Quang Thuận đưa ông Viện sĩ Nguyễn Văn Hiệu đến ký kết văn bản hợp tác giữa Viện Khoa học Công nghệ với công ty Minh Phụng. Hoàng Quang Thuận tổ chức họp báo long trọng và để ông Viện sĩ xuất hiện trước các nhà báo. Khi Tăng Minh Phụng bị bắt trong vụ án Minh Phụng – Epco, Hoàng Quang Thuận sủ quẻ liên tục và nói như đinh đóng cột trước mọi người rằng nhất định Bẩy Phụng sẽ thoát nạn. Thậm chí, khi Tăng Minh Phụng đã bị tuyên án tử hình rồi mà ông Thuận vẫn quả quyết sẽ có người cứu. Thuận nói người cứu Bẩy Phụng là một nhân vật quan trọng mà đối với Thuận thân thiết như trong gia đình. Nghe Thuận nói, đại tá Lưu Vinh, Phó tổng biên tập báo Công an lúc bấy giờ phải thốt lên “Cái thằng đại bịp”. Luật sư Nguyễn Thị Loan, một trong ba luật sư bào chữa cho Tăng Minh Phụng đã cho tôi đọc lá thư cuối cùng của Tăng Minh Phụng viết từ phòng giam người có án tử hình. Trong thư, Bẩy Phụng nói khá nhiều về Hoàng Quang Thuận và yêu cầu Thuận trả lại chiếc xe hơi… Tăng Minh Phụng bị thi hành án, đã chết, nhiều cộng sự bị tù đầy và nhiều bạn bè bị liên lụy, riêng “cố vấn” Hoàng Quang Thuận vẫn nhởn nhơ. Hình như thần thánh và các đại nhân chỉ bao bọc cho riêng ông ta? Tôi cứ tưởng Thuận sẽ giấu mình đi, nhưng không, ông ta vẫn nhởn nhơ trò cũ. Một buổi tối, Hoàng Quang Thuận gõ cửa nhà tôi và sau khi khoe mấy bài thơ tâm linh mới làm về Yên Tử, ông ta vận động tôi mua bảo hiểm lấy hoa hồng giúp con Bẩy Phụng. Tôi nói với Hoàng Quang Thuận : “Tuy Bẩy Phụng đã mất, nhưng cô Thương và gia đình vẫn không để cho các con Bẩy Phụng thiếu thốn. Một sự thật là, nhân dịp tết vừa qua, tôi và anh Huy Đức mang tiền lì xì cho bà mẹ Bẩy Phụng và các cháu nhưng không ai nhận mà mang số tiền đó làm từ thiện… Vì vậy, ông đừng lợi dụng người đã chết để kiếm tiền…”. Không ngờ, nghe tôi nói như vậy, Hoàng Quang Thuận lên giọng, mang tâm linh ra dọa tôi. Bực quá, tôi phải đứng lên chỉ tay vào cái mặt nhờn mỡ bóng của Thuận mà nói rằng : “Anh xéo ra khỏi nhà tôi ngay!”. Đấy chỉ là một vài chuyện nhỏ trong nhiều chuyện mà tôi đã biết về vị GSTS – Nhà thơ nhập đồng Hoàng Quang Thuận. |
The Following 5 Users Say Thank You to DR MINH For This Useful Post: | ||
CM4Q (29-08-12),
mimosa (28-08-12),
Nắng Xuân (29-08-12),
Nhím con (02-09-12),
VỀ MIỀN TRUNG (29-08-12)
|
![]() |
|
|
![]() |
![]() |