ĐĂ TỪNG LÀ NGƯỜI CỦA SƠN DƯƠNG
xa nơi này có nhớ hay chăng?
vào một ngày trời nắng
cầm trên tay "hồ sơ xin việc"
bước đến bàn
tay run run không biết nói ǵ
sợ người ta phỏng vấn
nào đă chuẩn bị ǵ đâu
hồ sơ gửi lại
nhẹ nhàng chị nói một câu:
"khi nào xét xong chị gọi"
một tuần sau được tin điện thoại
vừa vui mừng vừa lo lắng lắm cơ
đến hỏi han
xem t́nh h́nh công việc
nhận việc ngay vào buổi đầu tuần
trời mưa quá
hôm đầu tiên đi làm
đôi dầy vải ướt ngấm vào hết tất
quần áo may âm ẩm chút thôi
ngày đầu tiên làm việc của tôi
mọi thứ dường như suôn sẻ
ngồi vào ngay bàn làm việc
với những thao tát đầu tiên.
ai cũng nghĩ ḿnh có khả năng
nhưng thế rồi qua mười ngày mới biết
khi lên đàm giọng tôi không phù hợp
chỉ v́ dè nên rất khó nghe
đêm nay là những đêm cuối cùng
ngồi trên máy của công ty làm việc
viết bài thơ để lại cho biết
ḿnh đă từng là người của Sơn Dương.
|