875. TÀN PHAI
Cuối trời dơi bóng một người hoài
T́nh hỡi sao đành nhạt dạ ai
Ánh sắc hồng hoa nào đọng thoảng
Mùi hương dạ lư đă tan dài
Hờn làn gió ước mau tàn rụi
Dỗi ánh trăng thề vội chệch sai
Ngoái bước một ḿnh trong kỷ niệm
Mấy đau th́ mộng cũng tàn phai
HANSY
BẾN MÊ
Cuộc sống hôn mê ngắc ngứ hoài
Đầu thai khép kín linh hồn ai
Trầm luân hồi hướng t́nh sâu rộng
Giải thoát chân như nghĩa ngắn dài
Sấp ngữa liền tay, hư hóa thực
Trắng đen theo ư, đúng thành sai
Nương nhờ cơi tạm từ muôn kiếp
Cát bụi làm người chớp mắt phai.
LÊ VI
HƯ KHÔNG
Ngậm buồn cho thấm nỗi t́nh phai
Nuốt hận đau thương nén thở dài
Em đă vong t́nh đâu thể đúng
Ta nào chung thủy chút ǵ sai
Gió tê ḷng dạ ôm sầu măi
Mưa lạnh tim gan đẫm xót hoài
Thức trắng canh trường trong tiếc nuối
Bên trời cô quạnh biết trông ai
HANSY