Chủ đề: Tâm
Xem bài viết riêng lẻ
  #1  
Cũ 27-08-10, 09:31 PM
Avatar của Như Diệu Linh
Như Diệu Linh Như Diệu Linh đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Aug 2010
Đến từ: Trên cao
Bài gửi: 481
Thanks: 2.096
Thanked 2.250 Times in 605 Posts
Mặc định Tâm

CÁM ƠN THẦY - XIN LỖI BA !

Mỗi khi ai đó hỏi tôi rẳng : "Ba bạn làm nghề ǵ?", tôi đều tự hào mà nói với họ rằng "Ba tôi là giáo viên". Trong đôi mắt tôi, nghề giáo luôn luôn là một nghề vô cùng cao quư. Có những khoảnh khắc, những kỉ niệm từ rất lâu trong tiềm thức tôi lại ùa về,với những trăn trở và những niềm luyến tiếc...

Ba tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 5 của một trường tiểu học trong xă,ngoài ra ba c̣n được phân công dạy bồi dưỡng bô môn Toán cho học sinh đi tham dự các cuộc thi của huyện và tỉnh. Tôi cũng là một trong số những học sinh nằm trong đội tuyển học sinh giỏi Toán, Ba nhiễm nhiên trở thành thầy-giáo-bất-đắc-dĩ của tôi. Gặp ba thường xuyên, tôi căng thẳng lắm, ba vốn là một người vui tính nhưng trong chuyện học hành lại rất nghiêm khắc. Mỗi lần đến trường, tôi cứ len lén nh́n ba như sợ sẽ giải sai một phép toán hay tính sai một con số nào đó, lúc ấy th́ quê với bạn bè lắm. Không phải là một đứa trẻ hư, tôi biết ba nghiêm khắc chỉ để cho tôi giỏi hơn và thành công mà thôi, ấy thế mà tôi vẫn bướng bỉnh lắm. Những bài tập ba giao cho tôi làm cứ bị tôi cho "nghỉ ngơi" ở một góc khuất nào đó, mỗi lần ba hỏi là tôi cứ tảng lờ "Khó quá, con đang suy nghĩ ba ạ", không biết ba có biết tôi nói dối không mà đôi mắt ông có vẻ buồn buồn.

Ở trường là thế, ở nhà tôi vẫn phải học với ba mỗi ngày 2 tiếng, với một đứa bé hiếu động lúc đó, hai tiếng đó như là hai tiếng giam cầm của con chim bé nhỏ cần không khí để thở, tôi uể oải ra mặt, cố t́nh cho ba tôi thấy khuôn mặt đực ra như không hiểu ǵ của tôi, như con lật đật không chịu yên tôi t́m đủ tṛ để ba phải mệt mỏi mà cho tôi nghĩ sớm.Ba thường bảo: "Cố gắng học đi con ạ, chỉ có kiến thức mới có thể giúp ta sống vững ở trên đời này". Tôi nào có để tâm ǵ những triết lư ấy, tôi chả thèm quan tâm, tuổi trẻ mà không chơi mới là thiệt tḥi - tôi đă nghĩ thế.

Khi lên đến cấp 2, tôi vẫn luôn chịu sự giám sát của ba về kế hoạch học tập, ba kiểm tra từng môn học để thấy sự tiến bộ của tôi, vẫn dạy cho tôi những kiến thức trong trường lẫn trong cuộc sống. Sự ương bướng của tôi lúc đó quá lớn để nhận ra rằng ba là một người thật tuyệt. Ba biết thật nhiều thứ, ba như là cuốn từ điển sống của tôi, mỗi lần có điều ǵ không hiểu tôi lại chạy về hỏi ba, tôi hỏi nhiều lắm nhưng chưa khi nào ông tỏ ra khó chịu mà ngược lại c̣n khuyến khích tôi : "Ham học hỏi như thế là tốt, không biết th́ cứ hỏi c̣n à". Ba không bao giờ tạo áp lực cho tôi phải giỏi như thế này hay xuất sắc như thế kia, ông chỉ nhẹ nhàng khuyên tôi cố gắng bằng những trải nghiệm của chính cuộc đời ḿnh.

Nào phải chỉ dạy cho tôi kiến thức ở trường, những cách hành xử trong cuộc sống, đạo làm người hay những thói quen nên tạo lập cũng được ba truyền dạy cho tôi với nhiều cách. Vốn biết tôi mê đọc sách và nghe kể chuyện, khi th́ ông giả vờ cho tôi ṭ ṃ khi thấy cuốn sách "Đạo đức cổ nhân", khi th́ kể cho tôi nghe những truêền thuyết về các bậc Mạnh Tử, Trang Tử rồi khéo léo dẫn dắt tôi theo những cách sống đẹp về ḷng hiếu thảo hay t́nh thương người...

Thời gian cứ thế trôi qua,tôi xa nhà để đi học xa, ba chẳng c̣n bên tôi để đưa ra phương pháp học hay liệt kê thời khóa biểu cho tôi tuân theo. Tôi phải "tự thân vận động", tự sắp xếp sao cho hợp lư, làm sao để thời gian được sử dụng tối ưu nhất, những phút giây như vậy tôi thèm được nghe lởi khuyên của ba biết bao, thèm được sự đốc thúc hay những ánh mắt nghiêm nghị của ba biết bao. Tôi lờ mờ nhận ra rằng thật hạnh phúc biết khi được dạy dỗ bằng t́nh yêu thương, thật may mắn cho ai được người ta chỉ cho những điều đúng đắn phải làm và những điều sai cần sửa chữa. Nhưng ba đă bắt đầu già rồi, tính hay quên của ba sinh ra từ di chứng của vụ tai biến đă làm ba không c̣n nét linh hoạt và vui vẻ như xưa nữa. Ba hay buồn nhưng không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt tôi. Ông cố vui vẻ để tôi an tâm về bệnh t́nh của mỉnh dù rất sau trong suy nghĩ tôi biết thời gian tôi gần ba c̣n rất ít. Tôi bao biện cho ḿnh những lư do để không điện về cho ba: gọi về đâu biết nói ǵ với ba đâu? ừ, thôi, mai rồi điện...

Một buổi sáng, khi tôi c̣n chưa tỉnh khỏi cơn mộng đẹp tối hôm qua th́ tôi như bị sét đánh khi nghe tin: Ba đă mất, tất cả vỡ oà trước mặt tôi. Mới hôm trước gọi cho tôi ba c̣n dặn ḍ tôi phải cố gắng học hành, phải sống cho tốt đừng để mích ḷng ai hết và phải luôn là một người trung thực, tôi đă cười cho tính lo xa của ba, vậy mà... Niềm đau của tôi đọng lại ở đâu đó, tôi khóc, nhưng tôi không thể gục ngă v́ ba đă từng nói với tôi rằng: "Nếu có biến động xấu ǵ đó xảy ra trong gia đ́nh ḿnh đi nữa nhất định con cũng phải vượt qua và mạnh mẽ lên nhé, chuyện ǵ rồi cũng có cách giải quyết, ba tin ở con".

Tôi mạnh mẽ, tôi đă vượt qua nỗi đau v́ mất mát to lớn nhưng ḷng tôi vẫn không thể nào yên b́nh được khi đă không kịp nói với ba câu nói mà tôi ấp ủ từ rất lâu nhưng cái t́nh bướng bỉnh của tôi khiến tôi chưa kịp thốt nên lời. Có một điều mà từ khi tôi sinh ra cho đến ba mất đi ba đă dạy tôi, đó là bài học làm người, là bài học mà dù học cả đời tôi cũng không sao học đủ. Với tất cả ḷng biết ơn của con dành cho ba, xin cho con được nói lời tri ân với người thầy lớn nhất cuộc đời con, người cha vĩ đại trên thế giới này mà con có may mắn được cảm nhận: "Con cám ơn thầy và con xin lỗi ba!"


(-Mặt Trời nhỏ của ba-)
Signature:


Gió đang luồn tóc rối
Mây đang gợn lưng đồi
Núi vẫn ngàn năm đợi
Nắng vàng hoài... nắng ơi...

Trả lời với trích dẫn
The Following 6 Users Say Thank You to Như Diệu Linh For This Useful Post:
CM4Q (27-08-10), Hạ Phượng (28-08-10), hamy (27-08-10), Nguyễn Thị AP (27-08-10), Nhím con (27-08-10), phale (27-08-10)