Giấc mơ độc mộc
Ngôi nhà có giàn thiên lư
Bốn mùa ngan ngát hương đưa
Hồng hoa đỏ bên cửa sổ
Ríu ran chim hót hằng giờ
Dịu dàng ngồi đan thiếu phụ
Len màu áo của đàn ông
Sợi yêu sợi thương cần mẫn
B́nh yên chan chứa căn pḥng
Đứa trẻ lên năm lên bảy
Đuổi theo con bướm đầu thềm
Nắng vàng ban mai như mật
Đậu vào vạt cỏ lim dim…
Giấc mơ bao giờ có thật?
Hàng trăm bận tự hỏi ḿnh
Kiếp này? Kiếp sau? Kiếp nữa?
Kiếp nào trọn vẹn ba sinh?
Mùa đông vẫn về lối đó
Cội bàng góc phố lẻ loi
Nhớ thương một người lặng lẽ
Giấc mơ trăn trở gọi đ̣i…
Trần gian bốn mùa lầm lũi
Đường chung bao kẻ song hành
Chợt thương giấc mơ độc mộc
Nửa đời ngóng bến loanh quanh…
PL 7.1.2014