TRĂNG TRÊN THÀNH PHỐ CỦA TA
Trăng vàng treo trên thành phố của ta
Mảnh trăng vàng chảy xuống đời của phố
Những vần thơ nở bung trên cửa sổ
Nhà cao tầng vang bản Bet-thô-ven
Những tiếng rao đêm nhuộm sũng ánh đèn
Chùm ánh sáng tràn căng bọt nước
Người phụ nữ đạp xe 12 giờ đêm c̣n thức
Rợm mùi t́m thùng rác hé rưng rưng...
Tiếng rao đêm hoang hoải một vùng
Như muốn nới rộng thêm từng ngơ nhỏ
Những đứa em thơ mắt c̣n hoen đỏ
Mấy ngày rồi vé số bán không ai
Trăng vàng treo trên thành phố đêm nay…
Những tay nhậu gục đầu trên phố
Lảm nhảm than phiền, vợ mày, vợ tớ
Gọi ta-xi về đèn đỏ ca hai
Tàu chạy về đâu suốt cả đêm dài?
Chở Bắc vào Nam, chở Nam về Bắc
Chở những kiếp người đi về xa lắc
Có chuyến nào dừng lại phố nghe trăng?
Có ai nhớ mẹ không mà lệ nhỏ hàng?
Mẹ của quê hương… là mẹ ruột
Trăng thơ ấu là trăng mùa khế ngọt
Trăng xa quê sao vẫn ngọt như từng!
Trăng vàng treo trên thành phố yêu thương
Sẽ có em yêu ta, có niềm đau phố
Chiều đi làm về, em chờ ta ở đó...
Mỗi mảnh đời có trăng của riêng- chung
Khúc nhạc chiều ai mở trên ban công
Để hạ t́m về cho phố nhớ
Trăng tṛn này phải chăng là cái cớ
Để một ngày ai đó nói yêu em?
Trăng vàng treo trên thành phố không tên…