Người sắp đi xa chẳng có ǵ
Thôi th́ chắp bút tiễn người đi
Một thoáng trong đời sao nhanh quá
Buồn vui may rủi đă mấy kỳ
Từ nay phận người sắp được an
Thoát những âu lo những bàng hoàng
Khổ đau chẳng thể sâu thêm nữa
Cái gánh nợ đời đă hết mang
Ngày mai dù có không nghe tiếng
Vẫn chén rượu mời tách trà nâng
Âm dương chẳng thể làm rơi găy
Thầm nhắc tên ai tựa sắt cầm
Muốn ghé vai gầy xin được giúp
Nỗi đau lần cuối có được không?
Dù mai tim ấy không c̣n đập
Vẫn gióng chuông ngân vạn tấm ḷng
Xa khuất rồi mai đành chịu vậy
Nắm tay xin gởi những yêu thương
Mạch đập thay cho lời thảng thốt
Hẹn nhé một mai sẽ chung đường!
@ Đậu phộng nh́n( Lạc quan) một tí lào Phale

!