Lỡ gặp rồi phải chịu thôi:
Trước Thầy* cái buổi chiều nào
Tôi mê bướm bự phải vào chài em
Lúc đầu mê thật rồi quen
Chỉ mong rảnh nợ ai đem đi dùm
Lỡ khờ của có thành "hùn"
Th́ share nửa vậy ôm đồm lấy đi
Nhân gian có dễ mấy khi
Một lần hoảng quá ǵ ǵ hết mơ
Ngày xưa phịa mấy bài thơ
Giờ này mới biết thằng khờ tôi đang
Nh́n người đôi cặp xêng sang
Mà ḿnh mất vía nhà hoang cổng cài
Từ nay, tôi sẽ chạy dài
Chúc em xứ khác sắm hài kết đôi
"Lỡ gặp rồi phải chịu thôi
Chắc là kiếp trước nợ đời oan gia"!
* Trước=tiên
Thầy=sư
@ làm theo đơn hàng của Vê tê và đông đảo nam giới NV, chứ hem phải chị 3 thất hứa à nhoa!


Vê Tê thủ bài nài vài năm sao dùng nhá há há!