Em ngủ trên tay anh
Em ngủ trên tay anh
Nắng vàng nhuộm tóc xanh
Anh vừa đi, vừa kể...
Một chuyện t́nh mong manh
Mới mùa xuân năm rồi...
Khi em vừa hai mươi
Anh xếp con châu chấu
Bằng cỏ lá hay cười...
Và không gian động đậy
Như vui cùng chúng ḿnh
Tṛ đuổi bắt hôm ấy...
Sao bây giờ lặng thinh?
Ngày kia, ta đợi nhau
Lần đầu, anh trễ năi.
Em hất tóc dỗi sầu
Hờn, chẳng cho anh nói.
Và anh dần hiểu ra...
Thổi vần thơ gỡ ḥa
Dỗ dành người bé nhỏ...
Khi ḷng đương nghi ngờ...
Hôm nay, em ngồi học
Anh chóng cằm nh́n em
Tưởng thầy gơ đầu, không phải?
Mà bom dập bên thềm
Em ngủ trên tay anh
Anh vừa đi, vừa khóc...
Chiếc áo máu treo cành
Viên phấn thầy lăn lóc.
pd
|