NGUYỆT TR̉N
Sen hồng nàng ngắm hoàng hôn
Nào ai có biết điếng hồn nhớ mong
Trầu cay ai nối sợi hồng
Mà nghe da diết tấm ḷng trung trinh
Màn đêm nỗi nhớ gập ŕnh
Thắt ḷng se dạ hỡi t́nh là chi
Ai ngồi đếm cuộc phân li
Tự nhiên sợ gió ở ĺ không đi
Đớn đau nỗi nhớ mưa ĺ
Treo t́nh ngọn gió lệ mi tuôn tṛn
Buồn se thắt ngọn nước non
Trái tim c̣n vẹn t́nh son chan ḥa
Có ai hiểu thấu ḷng ta
Cau non phơi măi cho già đem chôn
Nguyệt cười nhấp chén môi hôn
Mà nghe tan nát cơi hồn dương gian
Có chăng nửa dạ đă tàn
T́nh đem cất giấu lại càng đau thêm
Cái hôm gặp bạn trước thềm
Ḷng riêng cất giấu nỗi niềm chôn sâu
Bây giờ vẹn ước t́nh đầu
Kề môi nhấp rượu đem sầu giặt mây
Khó khăn nỗi nhớ chống chầy
Hàng huyên hội ngộ lệ này lau khô
Men t́nh gờn gợn nhấp nhô
Trăm năm vàng đá phết tô đường t́nh
Bao năm cách trở b́nh minh
Bây giờ trọn ước bóng h́nh ấp yêu
Hết rồi cái khoảng cô liêu
Soi đen ngồi ngóng gió chiều thổi sang
T́nh xuân tặng nốt cho chàng
Bao nhiêu nỗi nhớ lẹ làng kết tơ
Nhớ thương hết mộng bơ vơ
Ngày xưa thệ nguyện bây giờ thành đôi
DH
NỐI T̀NH
Một lần ghé chút môi hôn
Ngàn năm vẫn đọng giữa hồn nhớ mong
Để ao ước măi gót hồng
T́m về nẻo cũ thỏa ḷng trung trinh.
Một lần có ánh b́nh minh
Th́ theo suốt kiếp bóng h́nh diễm chi
Nào hay đứt đoạn chia li
T́nh cau úa héo, nàng đi sao đành.
Ta về t́m lại mơ xanh
Mà nghe niềm nhớ dỗ dành từng đêm
Chập chờn ẩn hiện t́nh em
Người ơi c̣n vọng tiếng quyên nhu ḥa.
Để sầu để nhớ ḿnh ta
T́nh yêu thuở đó tưởng là vùi chôn
Đâu ngờ trời nối môi hôn
Để tim bừng sáng giữa ḷng thế gian.
Bên em suốt một canh tàn
Mà sao chưa đủ nồng nàn dấu yêu…
HANSY