CHƯƠNG III
Chiều nay ngồi buồn tôi nhớ đến Loan, nhớ lại ngày tôi và Loan ngồi bên góc đường “tám” chuyện sau giờ tan học, rồi lang thang đi t́m những xác hoa rơi trên đường để kết ṿng đeo vào cổ, khoe với nhau, ai sẽ kết nhiều hơn th́ người đó sau này sẽ được may mắn và cuộc đời sẽ thơm như hoa khi lấy chồng…
Loan thua v́ ṿng hoa đeo cổ ngắn hơn, cô ấy không vui, làm như muốn giận bỏ về, c̣n bảo tôi ăn gian. Tôi thấy buồn cười, nhường cho Loan ṿng hoa trên cổ của tôi rồi trêu… Lêu lêu thua rồi giận, đúng là con vịt xấu xí, lêu lêu…
Mặt Loan nửa cười, nửa buồn nh́n thật đáng yêu. Hai đứa ngó những cặp t́nh nhân, những đôi vợ chồng và đám trẻ cười đùa trên phố, cảm thấy ngậm ngùi. Tôi nghĩ mông lung về hạnh phúc, về thân phận những đứa trẻ như tôi! C̣n Loan đang suy nghĩ điều ǵ?
Tôi vỗ vai Loan:
- Ê đang suy nghĩ ǵ mà tập trung dữ vậy?
- Không có ǵ, tự nhiên thấy buồn quá!
- Ừ ḿnh cũng vậy! chẳng lẽ Hồng và Loan sẽ trở lại trại mồ côi này đến hết cuộc đời luôn sao? Không biết ngày nào tụi ḿnh mới có đôi có cặp như họ?
- Nếu có chồng Loan thích con trai hay con gái?
- Ḿnh thích bé gái, ḿnh sẽ mua nhiều áo đầm đẹp cho nó bận như một công chúa và cột bím tóc cho nó tung tăng trong nhà, dễ thương lắm.
- Những đứa mồ côi như tụi ḿnh có ma nào thèm lấy, ngồi đây mà c̣n mơ đến một mái ấm gia đ́nh sao? Nghe xa vời quá Loan ơi!
Nói đến đó, mắt tôi như ngấn lệ. Nh́n tôi muốn khóc, Loan cố cười gượng an ủi tôi:
- Hồng là một người vừa xinh lại vừa giỏi, trong trai mồ côi này, các cô gái có ai bằng Hồng đâu! Ḿnh chắc chắn sau này Hồng sẽ có được một tổ ấm bên chồng!
Rồi ngày hạnh phúc ấy đến trước với Loan. Nhớ ngày Loan đi lấy chồng tôi ràn rụa khóc như một đứa trẻ, v́ nghĩ đến quăng thời gian tôi sẽ ở lại trại mồ côi cô đơn, trống vắng…
Thời gian trôi qua những ước mơ, tưởng như không bao giờ có được, hôm nay đă hiện diện trước mắt tôi!
Tôi sẽ có chồng, sẽ có một mái ấm gia đ́nh thật sự!
Nó ra sao? Nghĩ đến đó tôi như đang bay trên không trung, nhắm mắt cười, tưởng tượng đủ thứ…
Ôi! Ngày lên xe hoa sẽ như thế nào nhỉ?
Tim tôi đang nóng lên, thổn thức và trông chờ ngày rước dâu.
Tôi cũng đang gấp rút đan cho xong chiếc áo len tặng anh ấy nhân kỉ niệm ngày đám cưới hai đứa, vừa đan tôi vừa ngắm chiếc áo đầm cưới được treo trên giường. Nh́n cái đồng hồ tích tắc như đang thôi thúc, tôi sung sướng hát lên. Tôi muốn xây cho ḿnh một ngôi nhà hạnh phúc… Tôi thấy ḿnh đang đứng giữa khung cảnh, có ánh mặt trời chiều xuống căn nhà màu hồng, con đường hoa nở rộ dọc lối đi…
Phút giây tuyệt với ấy bây giờ vẫn c̣n đọng trong tôi, ước mơ là đây ư? Nghĩ đến đó, tim tôi sắp vỡ tan. Tôi muốn thay đổi số phận của ḿnh. Tôi không muốn vùi chôn cuộc đời vĩnh viễn tại trại mồ côi. Tôi có một t́nh yêu và được yêu trong ân ái… Một mái ấm gia đ́nh như mọi người khác, có phải điều đó quá khó cho số phận của tôi? Ôi lạy Chúa!
Buổi chiều tĩnh lặng, tôi ngồi trong pḥng một ḿnh, cơn gió tràn qua khung cửa sổ, luồn dưới lớp váy mỏng manh, lướt nhẹ vào làn da trần trong đó… Tôi dung một ít rượu vang cho ấm người và cuốn tạp chí đang cầm trên tay, thấy h́nh người đàn ông ở trần chỉ bận quần lót, tôi nh́n đăm đăm dáng mạo của người đàn ông đó, tôi liền khép cửa pḥng lại rồi một ḿnh liên tưởng đến sau lớp quần lót của người đàn ông xa lạ ấy. Tôi mở toang tất cả quần áo, tự ve vuốt thân thể ḿnh, để t́m cảm hứng… Bất chợt tôi quay sang đă thấy anh đứng nh́n tôi từ lúc nào không hay. Tôi cuối mặt ngượng ngùng không biết nói ǵ, c̣n anh lặng lẽ quay đi!
Sau buổi đó, chồng tôi ở ĺ trong nhà tắm gần 2 tiếng đồng hồ, không biết để làm ǵ?
Tôi ṭ ṃ muốn biết anh làm ǵ trong đó, nên ŕnh xem. Tôi đứng lên một cái ghế cao để nh́n vào bên trong ô cửa pḥng tắm.
Cảnh tượng bên trong khiến tôi quá đỗi kinh ngạc, không hiểu tại sao anh làm như vậy? Anh cứ sờ mó, mơn trớn của quí của ḿnh, đứng lên rồi lại ngồi xuống, cạ ḿnh vào trong vách tường…
Tôi sửng sốt với những cử chỉ kỳ quặc đó, trượt té xuống sàn. Chồng tôi bước ra, trên người anh long đă bị cạo sạch.
Cơn giận dữ tích tụ từ trong anh hiện lên trên gương mặt, anh nhào đến người tôi siết chặt bằng những nụ hôn mạnh bạo. Sự điên dại và thèm khát hiện rơ trong mắt anh. Anh hấp tấp vật tôi xuống sàn nhà. Tôi càng đẩy anh ra anh càng xiết. Tôi như một con mồi quằn quại trong sự đau đớn mà không thể vùng vẫy. Anh trút giận vào tôi bằng những vết cắn, để làm “nghĩa vụ” nhưng anh không làm được!
Anh tức tối chạy vào pḥng, liên tục tự đánh vào ḿnh, miệng rú lên như kẻ điên dại.
Tôi sợ hăi, chỉ biết nép vào một góc, người run lên, sờ vào những vết bị cắn trên người, ôm mặt mà khóc!
Ôi Chúa ơi! Chuyện ǵ đang xảy ra với con vậy?
Sau hôm đó, anh càng đi sớm về khuya, rượu chè bê bết, nôn mửa ra khắp nhà. Tôi nói ǵ đi nữa anh vẫn không nghe!
Anh trở thành một con người khác, ngủ chung giường như một người xa lạ, né tránh, không c̣n đùa giỡn với tôi như trước. Anh luôn có những câu nói và hành động kỳ lạ, hay tháo quát, đập phá vô lư… Không khí trong nhà nặng nề, tẻ nhạt. Anh không muốn cho tôi tiếp xúc bất cứ ai bên ngoài, nhất là đàn ông.
Mỗi ngày trôi qua tôi thấy anh rất thờ ơ với tôi, ít khi về nhà ăn cơm như trước đây. Có đi nữa, cũng chỉ là vài câu trả lời ngắn ngủn khi tôi hỏi chuyện, xong rồi lại bỏ vào pḥng.
Anh thường xuyên ngồi một ḿnh, ở một góc nào đó và im lặng như một kẻ vô hồn…
|