849. TÀN PHAI
Cuối trời dơi bóng một người hoài
T́nh hỡi sao đành nhạt dạ ai
Ánh sắc hồng hoa nào đọng thoảng
Mùi hương dạ lư đă tan dài
Hờn làn gió ước mau tàn rụi
Dỗi ánh trăng thề vội chệch sai
Ngoái bước một ḿnh trong kỷ niệm
Mấy đau th́ mộng cũng tàn phai
HANSY
NỖI NIỀM I
Đêm sương phủ xuống thoảng ưu hoài
Liễu chợt giật ḿnh ngóng đợi ai
Núi cách t́nh xa đường vạn dặm
Sông ngăn nghĩa biệt lối thêm dài
Trăng thề ngày cũ, đừng lần nhớ?
Bến hẹn năm nào, đă lúc sai?
Th́ những tin yêu khi nhạt nhẽo
Khiến sầu lệ đổ bởi ngàn phai
tonnuthihanh
VẾT THƯƠNG L̉NG
Tha thắt buồn thương số phận hoài
Giữa hồn réo động khúc bi ai
Đau ơi tiếc nhớ đường yêu vắn
Xót hỡi luyến trông bóng nguyệt dài
Ngày cũ ươm thề nay nhợt nhạt
T́nh xưa mộng ước đă tàn sai
Âm vang tiếng cuốc canh trường vắng
Một vết thương ḷng măi chẳng phai
HANSY