792. NIỀM RIÊNG
Vàng nắng đậu hờ chút góc hiên
Gió ơi xua nhé những ưu phiền
Trăm năm xao xác vùi cơn nhớ
Muôn kiếp chập chờn dỗ giấc miên
Sự thế nổi trôi giàu hóa khó
T́nh đời sấp ngữa tỉnh rồi điên
Băn khoăn số mệnh trời run rủi
Khép lại tim ḷng một nỗi riêng
HANSY
T̀NH ĐỜI
Nắng ngoài song cửa đậu bên hiên
Gợi nhớ ḷng ai khúc dạ phiền
Đôi nẻo lạnh lùng ôm gối chiếc
Hai đường hiu hắt giấc cô miên
T́nh đời lắm kẻ c̣n mê muội
Thế sự bao người hóa tỉnh điên
Một kiếp lạnh lùng thân lữ thứ
Trăm lần trăn trở nỗi niềm riêng
Thụy Du
HOÀI MONG
Cánh lá sẽ sàng rụng trước hiên
Nghiêng chao nỗi nhớ giữa cơn phiền
Mùa nao ươm mộng trèo lưng hạc
Buổi ấy đong t́nh dựa gối miên
Một chút hoài mơ nên mộng ước
Vài cơn tha thắt hóa t́nh điên
Trời xanh có thấu niềm hy vọng
Trộm gởi hương ḷng thấm đẫm riêng
HANSY