Cậu
Sáng nay cậu onl... Uhm, lâu lắm rồi cậu không onl... cứ như cậu bị ai đó bắt cóc nhốt vào bốn bức tường tách biệt với thế giới, hay lạc ra hoang đảo không có wifi... Sự vắng bặt của cậu đă khiến ḿnh lo. Ḿnh sợ cậu suy sụp, ḿnh sợ cậu thối chí, ḿnh sợ... ḿnh vốn là người hay lo mà... nhất là lo cho cậu.
Sáng nay cậu onl, tám đôi ba ḍng vội vă. Uhm, thế là ḿnh vui rồi. Ít ra ḿnh c̣n biết cậu vẫn khỏe mạnh, dù rằng... ḿnh cảm nhận trong câu chuyện có điều chi đó rất trầm ngâm...
Cậu vốn là ngựi kín đáo. Buồn vui ít khi nào thổ lộ cùng ai. Có hỏi cậu cũng không nói... Ḿnh chỉ cảm nhận mọi thứ bằng trực giác... Đôi khi ḿnh tự băn khoăn:
- Sao cậu ấy không thể mở ḷng thêm ra?
"Mở ḷng" nghe đơn giản lắm, nhưng ḿnh biết không phải ai cũng dễ dàng làm được... Mở ḷng, tựa như mở cánh cửa nhà... cần có niềm tin vào cuộc sống th́ mới có thể mở toang mọi cánh cửa đón mời mọi bước chân qua...
Tṛ chuyện với cậu, ḿnh cảm nhận cậu thật cô độc. Sự cô độc không ai biết. Ḿnh nghe có nỗi buồn thăm thẳm khi cậu nói:
- PL nhiều bạn nhỉ, không bù cho ḿnh, lúc cần bạn bè chẳng có ai...
Lúc bạn cần, cũng đă không có ḿnh phải không? Tự dưng ḿnh thấy ḿnh hời hợt với bạn quá.
Vậy đó, cuộc sống vội vàng này xô đầy chúng ta trôi qua bạn bè ḿnh chóng vánh... cả không kịp nh́n vào mắt nhau để hiểu bạn ḿnh đang cần ḿnh như thế nào...
Cậu đă onl, ḿnh an ḷng rồi... Khi cần cứ gọi ḿnh nhé!
|