547. MỘT M̀NH ĐỨNG NGẮM
CUỘC PHONG BA
Thế sự trầm thăng nước mắt rơi,
Quan quan, tướng tướng, một thời thôi
Khi lên, thiên hạ khom lưng bẩm,
Lúc xuống, nhân gian vỗ bụng cười.
Ton hót vào luồn : câu chót lưỡi,
Vênh vao ra cúi : giọng đầu môi.
Nh́n đời - đă biết đau đời chửa ?
Thế sự trầm thăng nước mắt rơi …
HÀ HUY DZIỆU
NGẪM ĐỜI
Ngẫm đời ch́m nổi xuống lên rơi
Hơn kém cho nhiều cũng thế thôi
Quan tước đâu làm nên giá trị
Giàu sang nào tậu được vui cười
Giả nhân lâm thế rồi bôi mặt
Nịnh nọt có ngày cũng vỡ môi
Biết sống an nhiên th́ tự tại
Ngẫm đời ch́m nổi xuống lên rơi
HANSY