mù nghệ thuật
tôi là kẻ không khiếm khuyết ngoại hình
nhưng có lẽ ( với người ta )
tôi bị mù nghệ thuật
thế nên những bài thơ viết bằng lời chân thật
( tôi thích )
họ dửng dưng
bạn thơ ơi
thơ có mấy chặng dừng
bạn hoa mĩ với những lời trau điệu
tôi gật gù với những câu hàm tiếu
khác nhau ở chỗ
tôi thấy đường nhìn đời
bạn thấy đường nhìn cảnh
đôi câu bóc phét trong những lần rỗi rảnh
( bạn có bao giờ xảo ngôn ) ?
ngữ điệu tôi là một thứ hàng tồn
có lẽ cũng phế thải với những người tự cho mình lịch sự
( cũng như thơ ) tôi cười vô tự lự
nhảy múa mình với hoang vọng trần gian
thôi cũng vui vì được làm kẻ mù nghệ thuật to gan
dám phách lối cả những bậc hiền nhân quân tử
( với khối óc bình dân )
tôi có thể cảm nhận được đằng sau những bài vè ,ngụ ngôn là những thanh ngân
( bạn có thế không ?
hay là đang cố ngân nga với những câu rỗng tuếch )
bạn cười tôi ngờ nghệch
kệ
dù thế gian chông chênh
tri kỉ ở kề bên
ta cười vậy là đủ
|