171. LẠC CHỐN TIÊN
Anh là tia nắng sưởi ḷng em
Là giấc mơ trưa xóa muộn phiền
Đôi mắt thoáng nh́n, người hóa dại
Bờ môi vừa hé, em như điên
Xin anh hăy đến dù mưa đổ
Cứ quấn lấy em dẫu đất nghiêng
Lạc lối đường về khuya rực lửa
Vườn Đào khoe sắc chốn như tiên
Hồ Xuân Thu
ĐẾN BỒNG LAI
Vẫn măi muốn là anh của em
Dẫu cho như thế cũng hơi phiền
Em như chim sáo tung tăng điệu
Anh giống hổ vằn đă hóa điên
Ôm ấp cả ngày đâu muốn thả
Nâng niu suốt buổi chẳng nào nghiêng
Ḷng anh thầm nhủ trong ḷng măi
Mơ cảnh non bồng cá nước tiên
HANSY
Anh hứa đời này chỉ mỗi em
Xin đừng lo lắng với ưu phiền
Hờn ghen vô cớ đôi mày dữ
Hồn anh bấn loạn lại hóa điên
Vai so tóc rối mặc băo nổi
Môi kề má ấp kệ trời nghiêng
Đôi ta không thể chia ĺa được
Mơ ước cùng nhau đến chốn tiên.
HXT