97. Buồn
Nỗi sầu thuở ấy khó mà vơi
Chỉ muốn đem d́m tận biển khơi
Huynh đệ chẳng thông làm cách trở
Kim bằng không vẹn để xa vời
Vài câu xót dạ sao mà xóa
Mấy tiếng nghẹn ḷng chẳng thể nguôi
Trà rượu nhạt rồi buồn mấy nỗi
Nhân t́nh thế thái bạc tṛ đời
Thủy tâm
BUỒN
Buồn kín mây trời chẳng ngớt vơi
Buồn sao lại đến kiểu khơi khơi
Buồn thương dạ ấy nhiều xa xợt
Buồn giận ḷng ai cứ vợi vời
Buồn măi cơi yêu c̣n lắm xót
Buồn hoài vùng nhớ măi không nguôi
Buồn trong nhân thế nhiều ngang trái
Buồn hỡi chào mi ở lại đời
HANSY