Xem bài viết riêng lẻ
  #34  
Cũ 05-12-11, 04:15 PM
Avatar của Hansy
Hansy Hansy đang ẩn
Member
 
Tham gia ngày: Oct 2011
Bài gửi: 4.508
Thanks: 454
Thanked 5.204 Times in 3.374 Posts
Mặc định

A TỬ


CUỐI

Chỉ đến khi Tiêu Phong ngả xuống tại Nhạn môn quan, cô mới thấy rằng, bây giờ vị tỷ phu mà cô trọn đời thương nhớ kia mới thực sự là của cô. Sẽ không c̣n ai tranh giành trái tim đó với cô nữa. Sẽ không c̣n những lời trách mắng, cũng như những lời răn dạy nghiêm khắc khi cô bày tỏ nỗi ḷng, v́ bị xem là đứa trẻ con.

Chỉ bây giờ cô mới có quyền ôm vị tỷ phu một cách đắm say mà không bị phản đối, cự tuyệt. Đó có lẽ là giây phút đớn đau nhưng hạnh phúc nhất trong đời A Tử. Chỉ giờ đầy, cái chết mới nối kết được cho cô những ǵ đă bị cách ngăn trong cuộc sống.

“…rapprocher ce qui a été séparé pendant la vie…” Cuộc sống đă đẩy mối t́nh trái ngang vào chốn tận tuyệt của thảm khốc, đoạn trường th́ xin em hăy gh́ siết lấy xác thân c̣n hơi ấm của người yêu để cung bậc trùng phùng được nối tiếp ở thế giới bên kia. O love! O life! Not life, but love in death! (Ôi t́nh yêu! Ôi cuộc sống! Không phải là cuộc sống, mà là t́nh yêu trong cơi chết – ShakespeareRomeo & Juliet, Act 4, Scene 5).

H́nh ảnh A Tử móc mắt trả lại cho Du Thản Chi, rồi ôm xác Tiêu Phong rơi vào vực thẳm, quả quá đủ để đẩy mọi trang sách viết về bi kịch t́nh yêu vào bóng tối.

Đứng bên h́nh ảnh đoạn trường kia, mọi cảnh tượng đau thương thảm khốc nhất của t́nh yêu trong mọi nền văn học đều trở nên mờ nhạt và ảm đạm.

Và tin rằng, từ vực thẳm đó tại Nhạn môn quan, một bài tụng ca thIêng liêng sẽ bay vút lên tận cơi trời Đâu Suất để làm hồi sinh một t́nh yêu dang dở trái ngang.




A TỬ



Trả lời với trích dẫn
The Following 2 Users Say Thank You to Hansy For This Useful Post:
Nhím con (07-12-11), phale (06-12-11)