- Đâu có làm ǵ ? Mà Loan đi đâu đó ?
- T́m anh chứ ǵ ?. Loan vừa nói chúm chím cười
- Có ǵ không em ! Huỳnh hỏi
- Ba mẹ em muốn gặp anh nữa ḱa ! Loan nói vội
- Vậy th́ ḿnh đi ! Huỳnh nói rồi bước theo
Hai người lên xe và lát sau qua mấy cung đường th́ đến nhà Loan . Vào nhà th́ thấy ông bà Lẫm đang ngồi trên ghế salon vẻ mặt khẩn trương
- Dạ ! Con chào hai bác. Huỳnh lễ phép thưa
- Ngồi đi cháu ! Bác có chút chuyện muốn nói với cháu. Ông Lẫm nói
- Dạ ! Có ǵ bác nói con xin nghe
- Số là như vầy ! Loan nhà bác và cháu th́ cũng trưởng thành rồi , vả lại cũng tốt nghiệp Đại học cả . Cho nên ư bác cũng muốn hai đứa đến với nhau gần hơn ! Ư cháu th́ sao . Ông Lẫm nói rất ư tứ
- Dạ thưa hai bác ! Chúng con chỉ là bạn thôi ạ , chưa nghĩ đến chuyện ấy .
- Hai đứa lớn hết rồi ! Việc ǵ th́ cũng đến , nếu cháu đồng ư th́ việc cưới hỏi và tương lai về sau hai bác sẽ định liệu cho
- Dạ ! Con biết vậy nhưng.....không được bác ạ , v́ con đă có người yêu từ khi con mới bước chân lên Sài g̣n và đến nay mấy năm rồi cô ấy vẫn chung thuỷ đợi con . Con biết tương lai phía trước sẽ vô cùng khó khăn v́ khi ấy con chỉ dạy học , lương bổng cũng ít nhưng đó là nơi con lớn lên bây giờ trưởng thành con phải về một lá đáp lại t́nh yêu chờ đợi bao năm , hai là cùng góp tay xây dựng quê hương
- Cháu nói đúng ! Ông Lẫm thở dài rồi nói tiếp
- Con người sống phải có trước có sao như vậy mới được , đời c̣n dài tương lai thăng trầm không ai biết trước . Cháu là người tốt không nghĩ cái lợi trước mắt , bác rất thương mến cháu ! Vậy cha mẹ cháu làm ǵ ở dưới .
- Dạ cha mẹ con mất lâu rồi từ khi con c̣n bé , d́ con nuôi lớn đến bây giờ ạ !
- Chà ! Vậy mà trước nay bác không biết , thôi vầy nghe ! Cháu làm con nuôi bác đi như vậy th́ hai đứa sẽ là anh em hay bè bạn , cái đó có khi cũng quư lắm ! Ông Lẫm nói nét mặt tươi vui .
- Dạ ! Con nghe lời bác nhưng để con thưa lại với d́ con ạ !
- Ừ ! lúc nào thưa xong th́ nói cho bác nghe ! Thôi cháu ở chơi với nhà bác , giờ bác phải đi công chuyện .
Loan tuy hơi buồn , nhưng nàng thấy Huỳnh chung t́nh và biết nghĩ về quê hương đất nước nên rất cảm phục anh và ḷng nàng cũng muốn có một người anh , người bạn để chia sẻ với nàng lúc vui buồn .
- Anh Huỳnh mai mốt cưới vợ ! Em bưng quả đầu tiên nghe
- Ừ ! Sao cũng được nhưng đừng giận th́ hay rồi !.
- Có ǵ mà giận ! Ḿnh sống t́nh bạn nhiều khi quư hơn
- Thôi chào Loan ! Hẹn gặp lại
- Chào anh ! hẹn gặp lại !. Loan vừa nhắc lời Huỳnh vừa cười
Từ giă Loan xong Huỳnh ra về ḷng phơi phới niềm vui , thật bất ngờ v́ gia đ́nh của Loan lại thương mến anh , không nghỉ đến việc anh khướt từ hôn sự . Mai anh sẽ về quê và gặp Thảo , Phút giây trùng phùng ! T́nh yêu thương hun nóng tâm hồn ! Anh thiếp đi trong giấc ngủ đầy hoài mộng .
|