Khi ta bận
Khi ta bận, thơ thành kim cương đắt giá
Gom măi thời giờ không mua nổi treo khoe
Hay có khi nào thơ bây giờ biết “chảnh”
Giữ chặt trong tay câu chữ không nhè
Chẳng hiểu v́ sao ngày như ngắn bớt
Mới ngắm mặt trời đă thấy hoàng hôn
Khi ta bận thời gian như đỏng đảnh
Hóa cuộn len quay rút măi sợi c̣n…
Và tin nhắn cũng vội vàng nhận gởi
Tiếng phôn reo ngắt quăng giữa chừng nghe
Người bên đó, người bên đây vời vợi
Hỏi thăm nhau loáng thoáng giọng sếp kề…
Đời sẽ bận đến bao giờ nữa nhỉ
Đến lúc hơn tàn mới hết toan lo?
Khi ta bận, quên ngoài trời mưa nắng
Tất bật loanh quanh trong đống tơ ṿ…
PL 22.11.11