Xem bài viết riêng lẻ
  #6  
Cũ 14-11-11, 01:13 AM
Avatar của hoatigon208410
hoatigon208410 hoatigon208410 đang ẩn
CM Tứ Thập Nhất An
 
Tham gia ngày: Oct 2010
Đến từ: Nơi sự sống nảy sinh từ cái chết....
Bài gửi: 3.436
Thanks: 36.522
Thanked 8.963 Times in 3.491 Posts
Gửi tin nhắn qua Yahoo! tới hoatigon208410
Mặc định

***



Con chúng ta chết rồi. Anh chưa hề biết nó. Chưa bao giờ, ngay cả trong một cuộc gặp mặt t́nh cờ thoáng qua, cái nụ hoa bé bỏng từ anh sinh ra ấy được luồng mắt anh chạm tới. Từ khi có đứa con ấy, em lánh mặt anh một thời gian dài. Mối t́nh sôi nổi của em đối với anh bớt đau đớn hơn; thậm chí em c̣n tưởng là em không yêu anh say mê như trước nữa; ít ra th́ mối t́nh đó cũng không hành hạ em khổ sở đến như thế nữa; cho nên em hiến tất cả sức lực không phải cho anh mà cho đứa bé đang cần em, mà em phải nuôi, mà em có thể bồng lên trên tay và hôn khắp ḿnh mẩy. Em như được giải thoát khỏi nỗi bối rối anh đă gieo vào tâm hồn em như rứt ra khỏi cái số mệnh khốn khổ của ḿnh rút cục lại được cứu vớt bởi bản thân anh dưới h́nh dạng khác nhưng thực sự thuộc về em; và họa hoằn, phải họa hoằn lắm em mới lại cung cúc mang khối t́nh em đến chực trước nhà anh. Em chỉ duy có một điều: cứ đến sinh nhật anh, em lại gửi đến anh một bó hoa hồng trắng giống hệt như những bông hoa anh đă tặng em sau đêm ân ái đầu tiên của chúng ta. Có bao giờ, trong suốt mười, mười một năm ấy anh tự hỏi là ai đă gửi hoa cho ḿnh không? Liệu anh có nhớ cô gái mà một hôm anh đă cho những bông hồng giống như thế không? Em chả biết nữa và em sẽ không bao giờ biết câu trả lời của anh. Về phần em, em chỉ cần bí mật tặng anh những bông hồng đó và mỗi năm một lần làm nở lại kỷ niệm về giờ phút ấy.



Anh chưa hề biết nó, đứa con tội nghiệp của chúng ta. Giờ đây, em thấy giận ḿnh là đă giấu biệt nó khuất mắt anh, nếu không, chắc hẳn anh phải yêu nó. Anh chưa hề biết mặt nó, thằng bé tội nghiệp, anh chưa hề bao giờ được thấy nó mỉm cười khi nó khẽ hé hàng mi ngước đôi mắt đen, thông minh - đúng là mắt anh - rọi ánh sáng tươi trong và vui vẻ vào em, vào tất cả thế gian. Ôi! Nó thật nhộn, thật đáng yêu, tất cả cái duyên dáng của con người anh lặp lại trong nó mănh liệt và sôi động của anh; trong hàng giờ liền, nó có thể nô giỡn với một đồ vật, như anh thích đùa vui với cuộc đời; rồi nó trở lại nghiêm chỉnh ngồi trước chồng sách, lông mày nhíu lại, càng ngày nó càng giống anh. Thậm chí ở nó, đă bắt đầu phát triển khá rơ cái lưỡng tính vừa nghiêm nghị vừa hồ hởi vốn là đặc điểm của anh; và nó càng giống anh, em càng yêu nó. Nó học tiếng Pháp khá, và nói như một con khướu con: vở nó sạch nhất lớp; thêm vào đó, sao mà nó xinh xẻo, trang nhă trong bộ quần áo nhung đen hoặc bộ lính thủy trắng! Đi đâu nó cũng nổi bật nhất; khi hai mẹ con em đi trên băi tắm Građô, nhiều bà cứ dừng lại vuốt ve mớ tóc dài vàng óng của nó; nó đi xe trượt, ai cũng phải quay lại nh́n thán phục. Nó xinh đẹp biết bao, tế nhị biết bao, ân cần biết bao! Năm ngoái, khi nó vào nội trú ở trường Mari Têrezơ, nom cái dáng nó cầm cái kiếm nhỏ, vận bộ đồng phục, cứ như là một kiếm đồng thế kỷ 18 ấy. Giờ đây, tội nghiệp thằng bé, nó nằm đó, trên ḿnh chỉ có chiếc sơ mi ngắn tay, đôi môi nhợt nhạt, hai bàn tay chắp lại.




***



Nhưng có lẽ anh cũng muốn biết em làm thế nào để nuôi con như vậy trong sự xa hoa, em làm thế nào để nó có thể sống cuộc đời rực rỡ, vui tươi của những đứa trẻ trong giới thượng lưu? Anh thương yêu, em nói với anh giữa trùng trùng bóng tối. Em không xấu hổ, em sẽ nói ra cho anh biết đây, nhưng anh đừng sợ, anh yêu của em, em đă bán ḿnh. Em không phải chính cống là một gái làng chơi đón khách ngoài phố, một gái điếm, nhưng em đă bán ḿnh. Em có những người bạn giàu, những người yêu có của; thoạt đầu em t́m họ, sau rồi chính họ lại t́m em, bởi v́ - không biết anh có bao giờ nhận thấy thế không? - Em rất xinh. Người đàn ông nào được cùng em chăn gối đều thương mến em; tất cả đều biết ơn em, tất cả đều tha thiết với em, tất cả đều yêu em - tất cả trừ anh, phải chỉ có ḿnh anh, ôi anh yêu của em!



Giờ đây, em đă bộc lộ với anh là em đă từng bán ḿnh, anh có khinh em không? Không, em biết, anh không hề khinh em; em biết anh hiểu hết tất cả và anh cũng nên hiểu là sở dĩ em hành động như vậy, đó hoàn toàn chỉ v́ cái "tôi" khác của anh, v́ con anh. Trong cái pḥng ở nhà hộ sinh làm phúc kia, một hôm em đă tiếp xúc với những ǵ là kinh khủng của sự nghèo hèn; em biết rằng trên đời này, người nghèo bao giờ cũng là nạn nhân, là kẻ bị người ta dúi xuống, chà đạp dày xéo lên và bằng bất cứ giá nào, em cũng không muốn cho con anh, đứa con đẹp của anh lớn lên ở nơi bùn lầy nước đọng dưới đáy xă hội, hư hỏng đi trong sự tiếp xúc thô lỗ với bọn đầu đường xó chợ, héo hắt trong không khí xú uế của một cái sân sau. Không thể để cho cái miệng thanh tao của nó biết cái ngôn ngữ yêu tà cũng như không thể để thân h́nh trong ngọc trắng ngà của nó biết đến thứ vải thô, mốc meo sần sùi của người nghèo. Con anh phải được hưởng mọi thứ, tất cả sự giàu sang và tất cả tiện nghi trên trái đất; nó phải đạt đến mức sống của anh.



Đó là lư do duy nhất khiến em bán ḿnh. Đối với em, đó không phải là một sự hy sinh; bởi v́, cái mà người ta thường gọi là danh dự hay điếm nhục, đều không có dưới mắt em. Khi mà người làm chủ cuộc đời em lại không yêu em th́ cái thân thể em nó muốn làn ǵ, em cũng dửng dưng. Những vuốt ve của đàn ông, thậm chí cả mối t́nh sâu sắc nhất của họ, không hề làm trái tim em rung động, mặc dầu em rất trân trọng nhiều người trong số đó và nhiều lần thường cảm thấy xao xuyến thương hại trước t́nh yêu không được đền đáp của họ, nó gợi nhớ đến số phận của chính em. Tất cả những người em quen đều tốt với em, tất cả đều chiều em, tất cả đều trọng em. Nhất là một vị bá tước goá vợ và có tuổi, chính ông đă chồn chân đạp cửa trường Mari Têrêzơ để buộc họ phải nhận đứa bé không cha là con anh vào học. Ông yêu em như t́nh cha con. Ba bốn lần ông ngỏ lời cầu hôn. Lẽ ra ngày nay em đă là nữ bá tước, chủ nhân một lâu đài thần tiên ở vùng Tyrol; đáng lẽ em không phải lo lắng ǵ, bởi v́ thằng bé sẽ có một người cha dịu dàng yêu nó đến mức tôn sùng và em th́ có một người chồng qúy phái tốt và hiền hậu. Nhưng em đă không nhận lời ông mặc dù ông luôn luôn gặng hỏi, rất khẩn khoản, mặc dầu sự từ chối của em làm ông đau đớn, có lẽ em đă phạm một điều điên rồ, bởi v́ nếu em nhận lời th́ bây giờ em đă yên ổn ở một nơi nào đó cùng với đứa con trai. Nhưng tại sao lại không thú thật luôn với anh? Em không muốn ràng buộc ḿnh: em muốn lúc nào cũng thuộc quyền anh sử dụng. Ở nơi sâu thẳm nhất của trái tim, trong tiềm thức của em vẫn c̣n sống một mơ ước trẻ con ấp ủ từ lâu là biết đâu anh chả gọi đến em một lần nữa, dù chỉ là một tiếng đồng hồ. Và chờ đợi khả năng ấy, em đă cự tuyệt tất cả, bởi v́ em muốn ngay từ tiếng gọi đầu tiên của anh, em đă sẵn sàng. Cuộc đời em, kể từ khi em bước ra khỏi thời thơ ấu có bao giờ là cái ǵ khác ngoài một sự chờ đợi, chờ đợi ư muốn của anh?



***



Cái giờ ấy đă đến thật. Nhưng anh không biết nó đến vào lúc nào đâu. Anh chả ngờ là thế, anh yêu của em. Cả lúc ấy nữa, anh cũng không nhận ra em - không bao giờ, không bao giờ anh nhận ra em cả! Phải, đă nhiều lần em gặp anh ở nhà hát, ở những buổi ḥa nhạc, ở Prater, ở ngoài phố - lần nào tim em cũng giật thót lên nhưng anh đều đi qua không nh́n em. Tất nhiên bề ngoài em đă khác hẳn: đứa bé nhút nhát đă trở thành một người đàn bà, một người đàn bà đẹp, như người ra thường bảo, áo quần lộng lẫy và đầy những kẻ ái mộ xung quanh. Làm sao anh có thể ngờ em là cô gái rụt rè mà anh chỉ nh́n thấy dưới ánh đèn khuya trong pḥng ngủ của anh! Đôi khi, một t́nh nhân cùng đi với em chào anh, anh đáp lễ và ngước mắt nh́n em; nhưng cái nh́n của anh lịch sự và xa lạ, nó chỉ thán phục em thôi chứ không nhận ra em; nó xa vời đối với em, xa vời một cách khủng khiếp. Em vẫn c̣n nhớ một hôm, sự quên lăng đó, mà em đă gần quen, trở thành một cực h́nh. Em ngồi ở một khoang trong nhà hát opera cùng với một người bạn trai và anh ngồi khoang bên cạnh. Lúc mở màn, đèn tắt; em không nh́n thấy mặt anh, nhưng em cảm thấy hơi thở của anh rất gần như trong cái đêm ân ái nọ, và tay anh, bàn tay thanh tú nhỏ nhắn của anh đặt trên thành gỗ bọc nhung ngăn cách giữa hai khoang của chúng ta. Một nỗi khát khao không bờ bến xâm chiếm em, em muốn cúi xuống và kính cẩn đặt một cái hôn lên bàn tay xa lạ đó, bàn tay thân yêu đó mà một hôm em đă cảm thấy sự ôm ấp nồng nàn của nó. Quanh em, nhạc tỏa lan những đợt sóng thấm sâu vào ḷng, ước muốn của em mỗi lúc một sôi nổi. Em bắt buộc phải tự chủ lại, đứng phắt dậy, bởi chưng cái sức mạnh lôi kéo đôi môi em về phía bàn tay anh thân yêu thật quá mănh liệt. Cuối hồi một, em đề nghị người bạn em ra về. Em không thể chịu đựng được cái nỗi có anh bên cạnh trong bóng tối xa lạ thế mà gần gũi thế.



***


Nhưng dù sao cái giờ xiết bao mong đợi cũng đă đến, nó đă đến một lần nữa; nó đến một lần nữa trong đời em mịt mùng định mệnh.



Dạo đó, cách đây vừa đúng một năm, sau hôm sinh nhật anh. Lạ thay em không ngừng nghĩ tới anh, bởi v́ bao giờ em cũng mừng dịp đó như một ngày hội. Em đă ra phố từ sáng sớm tinh mơ và em đă mua những bông hồng bạch mà năm nào em cũng cho gửi đến anh để kỷ niệm một giờ phút anh đă quên hẳn. Buổi chiều, em đưa con đi chơi, dẫn nó đến hiệu bánh ngọt Đêmel và đến tối, em cho con đi xem hát. Em muốn cả nó nữa, ngay từ hồi thơ bé bằng một cách nào đó, nó cũng coi cái ngày này như một ngày hội huyền bí mà nó không cần phải hiểu biết ư nghĩa. Và rồi ngày hôm sau, em với người bạn em hồi đó, một kỹ nghệ gia trẻ và giàu có ở Bruna đă sống với em được hai năm, rất chiều chuộng và thờ phụng em. Cả anh ta cũng muốn lấy em, nhưng cũng như với những người khác, em đă từ chối, bề ngoài tưởng như không có lư do ǵ, mặc dầu anh ta chồng chất lên hai mẹ con em đủ các thứ quà tặng và thậm chí anh ta c̣n đáng được yêu nữa với cái hồn hậu hơi nặng nề và quỵ luỵ của anh ta. Chúng em cùng đi nghe ḥa nhạc, gặp đông đúc bạn bè vui vẻ ở đó, chúng em ăn tối trong một tiệm ở phố Rinhxtrax và tại đó, giữa những tiếng nói cười, em đề nghị đến một tiệm khiêu vũ ở Tabarin.



Thông thường, em vốn không ưa cái loại hàng quán ấy với không khí vui vẻ giả tạo, sặc sụa hơi men, cũng như mọi thứ mà người ta gọi là "liên hoan" và bao giờ những người đề ra những loại giải trí ấy cũng bị em từ chối. Nhưng lần này, em như cảm thấy một yêu lực huyền bí nó khiến em bất giác đưa ra đề nghị ấy một cách đột ngột và ai ấy đều sôi nổi hưởng ứng một cách vui vẻ - bỗng nhiên em thấy một niềm mong muốn không sao cắt nghĩa nổi, như thể có một cái ǵ đặc biệt đang chờ đợi em ở nơi đó. Quen chiều em, tất cả đứng dậy và bọn em đi đến Tabarin. Ở đó, bọn em uống sâm banh và đột nhiên một nỗi vui điên dại xâm chiếm em, một nỗi vui gần như phát đau em chưa từng thấy bao giờ. Em uống hết chén này sang chén khác, cũng hát những bài hát nhả nhớt như những người khác và cảm thấy hết sức cần thiết phải nhảy múa và thét lên những tiếng kêu la vui sướng. Bất th́nh ĺnh - tưởng như có một cái ǵ giá băng hoặc nóng bỏng đặt lên tim em - em giật bắn ḿnh: anh đang ngồi với các bạn ở bàn bên cạnh và anh hướng về em một cái nh́n thán phục và thèm muốn, cái nh́n mà bao giờ cũng làm em xao xuyến tận đáy tâm hồn. Lần đầu tiên sau mười năm, đôi mắt anh lại dán chặt vào em với tất cả sức mạnh vô thức và cuồng nhiệt của con người anh. Em run lên. Ly rượu em đang giơ lên suưt tuột khỏi tay rơi xuống. May thay những người bạn cùng bàn không nhận thấy sự bối rối của em, nó bị lấp trong tiếng cười và tiếng nhạc.


Cái nh́n của anh mỗi lúc một thêm cháy bỏng và làm toàn thân em như bị ném vào một ḷ lửa. Em không biết có phải cuối cùng, cuối cùng anh đă nhận ra em không, hay anh chỉ khao khát em như khao khát một người đàn bà mà anh chưa được ôm trong tay, như một người đàn bà khác, như một người xa lạ. Má em bừng bừng và em lơ đăng trả lời những người ngồi cùng với em. Hẳn anh đă nhận thấy cái nh́n của anh làm em luống cuống đến thế nào.


Anh khẽ gật đầu không để ai thấy, mời em ra pḥng chờ một lát. Rồi anh đường hoàng gọi tính tiền; anh cáo từ các bạn và đi ra, trước đó không quên ra hiệu cho em một lần nữa là anh chờ em ngoài ấy. Em run lên như lên cơn sốt rét. Em không thể trả lời được những câu người ta hỏi em, em không thể gh́m được máu em đang sôi sục. T́nh cờ, đúng lúc ấy, một cặp da đen bắt đầu một điệu nhảy mới, kỳ lạ, vừa dận gót vừa thốt ra những tiếng kêu the thé. Mọi người dồn cả mắt vào họ. Em bèn thừa cơ đứng dậy, bảo người t́nh của em là ḿnh sẽ trở lại ngay và thế là em đi theo anh.


Bên ngoài, anh đợi em ở pḥng chờ. Mắt anh sáng lên khi thấy em đến, anh tươi cười chạy ra đón em. Em lập tức thấy anh không nhận ra em, anh không nhận ra cả con bé con lẫn cô gái dạo xưa. Một lần nữa, bàn tay ch́a ra đón lấy em là bàn tay ch́a cho một người đàn bà gặp gỡ lần đầu, một người đàn bà không quen.
”Một ngày nào đó liệu cô có thể dành cho tôi một giờ không”, anh xuề xoà hỏi em - anh tưởng em là một gái làm tiền ban đêm. “Vâng”, em đáp. Vẫn là cái tiếng “vâng” run run, mặc dù thế vẫn tự nhiên và ưng thuận, tiếng “vâng” mà cô gái là em mười năm trước đă trả lời anh trong đường phố hoàng hôn. “Thế bao giờ chúng ta gặp nhau được?”.“Lúc nào ông muốn”. Trước mặt anh, em không chút xấu hổ. Anh nh́n em hơi ngạc nhiên, vẫn là cái ngạc nhiên do nghi ngại và ṭ ṃ mà ngày xưa anh đă tỏ ra trước sự đồng ư mau lẹ của em. “Bây giờ cô có rỗi không?” anh hỏi em với đôi chút do dự. “Rỗi ạ”, em trả lời, “ta di thôi”.


Em định quay lại lấy áo măng tô ở pḥng gửi quần áo. Bấy giờ, em chợt nhớ ra rằng áo của em và của người bạn trai gửi chung một vé. Quay lại hỏi vé anh ta mà không có cớ ǵ rơ rệt th́ không thể được; mặt khác, bỏ qua cái giờ được ở bên anh, cái giờ mong muốn thiết tha từ bao lâu nay, th́ em không muốn. Cho nên em không do dự một giây; em chỉ cần quàng chiếc khăn san lên áo dạ hội và bước ra trong đêm mờ sương và ẩm ướt, không bận tâm đến chiếc áo măng tô, không cần biết đến con người tốt và ưu ái đă nuôi em sống mấy năm nay, con người mà em biến thành tṛ hề lố bịch trước mặt bạn bè bằng cách bỏ rơi anh ta như vậy để đi theo một kẻ xa lạ ngay từ cái nháy mắt đầu tiên, sau khi đă là t́nh nhân của anh ta mấy năm trời. Ồ! trong thâm tâm, em hoàn toàn ư thức được sự đê tiện, sự vô ơn, sự bỉ ổi mà em đă phạm đối với một người bạn chân thành; em cảm thấy em hành động một cách kỳ cục và bằng sự rồ dại đó, em đă xúc phạm măi măi, làm tổn thương đến chết một con người đầy ḷng tốt đối với em; em biết rằng, em đă làm tan nát đời em, nhưng t́nh bạn đối với em có nghĩa ǵ, cuộc sống đối với em có nghĩa ǵ so với ḷng em đang nôn nóng muốn được cảm thấy một lần nữa sự tiếp xúc của đôi môi anh, được nghe thấy những lời âu yếm của anh. Vậy đó, em yêu anh như thế đó; bây giờ mọi chuyện đă qua, mọi chuyện đă xong rồi, em có thể nói rơ điều ấy với anh và em tin rằng, nếu như trên giường lâm chung của em, anh gọi em th́ em vẫn đủ sức vùng dậy để đi đến với anh.


Ở trước cửa tiệm khiêu vũ, có một chiếc xe, chúng ḿnh đáp luôn về phía nhà anh. Em tận hưởng cái êm ái được bên anh, em lại say sưa, tràn ngập cái hạnh phúc trẻ thơ và bối rối, giống hệt như dạo xưa. Em lại leo lên những bậc cầu thang, lần đầu tiên, sau hơn mười năm, với tâm trạng rạo rực như thế nào, em không thể, phải em không thể mô tả cho anh nghe trong một vài giây đó, một t́nh cảm hai chiều đă xáo trộn quá khứ và hiện tại trong em như thế nào, cũng như trong tất cả các cái đó, làm sao em vẫn lại chỉ thấy riêng ḿnh anh mà thôi.


Pḥng ngủ của anh không thay đổi mấy. Thêm một vài bức tranh, thêm nhiều sách hơn, đây đó vài thứ đồ đạc của nước ngoài. Tuy nhiên tất cả đều chào đón em một cách thân thuộc. Và trên bàn anh là cái b́nh và những bông hồng, những bông hồng của em, những bông hồng em gửi hôm trước nhân dịp sinh nhật anh, đồng thời để kỷ niệm một người đàn bà mà anh không c̣n nhớ đến nữa, mà anh không nhận ra kể cả trong lúc này đây khi cô ta ở kề bên anh, tay trong tay anh, môi siết chặt môi anh. Tuy nhiên em sung sướng thấy là anh đă chăm chút những bông hồng của em, thành thử dù sao, xung quanh anh cũng thoang thoảng chút hơi thở của bản thân em, chút hương của t́nh em.


Anh ôm em trong tay. Em lại qua một đêm lạc thú với anh. Nhưng ngay cả khi em không c̣n có ǵ trên người, anh vẫn không nhận ra em. Sung sướng, em để mặc cho anh vuốt ve một cách lọc lơi và em thấy sự cuồng nhiệt ân ái của anh chẳng hề phân biệt một người yêu với một gái làm tiền, anh hoàn toàn tự buông thả theo dục vọng của ḿnh với tất cả sự nông nổi và hào phóng vốn là đặc tính của anh. Anh rất dịu dàng âu yếm đối với em, đối với một người gặp trong quán rượu đêm, anh rất quư phái, rất thân t́nh, rất ân cần, vậy mà đồng thời anh lại tỏ ra say mê trong việc hưởng thụ đàn bà. Một lần nữa, em lại thấy cái lưỡng tính có một không hai của con người anh, em lại thấy trong cái tính nhục cảm của anh cái lư tính sáng suốt đă từng biến con bé là em thành nô lệ của anh. Chưa bao giờ em nhận thấy một người đàn ông nào trong khi ân ái lại bỏ lăng hiện tại một cách tuyệt đối như thế, dào dạt như thế và lan tỏa như thế - nói cho đúng ra, để rồi sau đó tắt đi trong một lan tỏa không cùng và gần như siêu phàm.


Nhưng cả em nữa, em cũng quên hẳn bản thân ḿnh. Giờ đây em là cái ǵ trong đêm tối, bên cạnh anh? Con bé sôi nổi ngày xưa, mẹ của con trai anh hay người đàn bà xa lạ? Ôi! Sao mà tất cả đều quen thuộc, đều gần gũi đối với em, vậy mà tất cả đều phập phồng một cuộc sống mới trong cái đêm mê cuồng này! Và em cầu cho nó đừng bao giờ chấm dứt.


Nhưng rồi cũng đến sáng. Hai chúng ḿnh dậy muộn. Anh mời em ăn sáng với anh. Chúng ḿnh uống trà do một người hầu vô t́nh kín đáo dọn ở buồng ăn và chúng ḿnh chuyện gẫu. Một lần nữa anh lại nói với em với tất cả sự xuề xoà thẳng thắn và thân mật riêng biệt của anh, và lần này cũng không hề hỏi em những câu đường đột, không tỏ chút ṭ ṃ ǵ về con người em.


Anh không hỏi tên em, cũng không hỏi địa chỉ em. Một lần nữa, đối với anh, em chỉ là chuyện giăng hoa, là người đàn bà không tên, là giờ ái ân sẽ bay hơi đi trong làn khói của quên lăng, không để lại mảy may dấu vết. Anh kể là anh sắp làm một chuyến viễn du khoảng hai, ba tháng sang Bắc Phi. Giữa lúc đang hạnh phúc, em bỗng run lên v́ bên tai em đă lại gằn lên những chữ này: thế là hết! Thế là hết và lại ch́m vào quên lăng! Em sẵn sàng phục xuông chân anh mà kêu lên "Hăy mang em đi để cuối cùng, anh có thể nhận ra em, sau bao năm đằng đẵng". Nhưng em rụt rè quá và hèn nhát quá, yếu đuối quá và quị luỵ quá trước mặt anh. Em chỉ đủ sức nói như thế này: "tiếc thật!" Anh mỉm cười nh́n em và hỏi: "Em có buồn thực sự v́ anh đi không?". Lúc ấy, bỗng nhiên em cảm thấy như tức giận. Em nh́n anh hồi lâu một cách rắn rỏi. Rồi em nói: "Người yêu em cũng thế, cứ đi xa hoài". Rồi em nh́n thẳng vào mắt anh "Bây giờ anh ấy sắp nhận ra ḿnh đây", em tự nhủ, toàn thân run lên và căng thẳng. Nhưng anh chỉ mỉm cười đáp lại và nói để an ủi em: "người ta đi rồi người ta lại về" - "phải", em trả lời, khi trở về th́ người ta đă quên". Chắc là trong cái cách em nói câu ấy, có một cái ǵ kỳ lạ, một cái ǵ cuồng nhiệt, bởi v́ anh đứng dậy và nh́n em rất ngạc nhiên, rất âu yếm. Anh nắm lấy vai em: "Những cái tốt đẹp làm sao mà quên được, anh sẽ không quên em", anh bảo thế. Đồng thời cái nh́n của anh xoáy vào tận đáy tâm hồn em, như muốn nhuốm dấu vết của h́nh ảnh em. Và trong khi cảm thấy cái nh́n đó thấm sâu vào ḿnh, lục lọi, t́m kiếm, em những tưởng cái bùa yểm che mắt anh đă mất linh. "Anh ấy sắp nhận ra ḿnh, anh ấy sắp nhận ra ḿnh rồi". Cả tâm hồn em run lên khi nghĩ như vậy.


Nhưng anh không nhận ra em. Không, anh không hề nhận ra em, và không lúc nào em xa lạ với anh hơn lúc này, bởi v́ nếu không thế th́ anh đă chẳng làm cái việc xảy ra trong mấy phút sau. Anh đă hôn em, hôn nữa, hôn say đắm. Em phải sửa lại mái tóc bị anh làm bù rối. Trong khi em đứng trước gương - ôi em tưởng đến ngất đi v́ hổ thẹn và kinh hăi! Em thấy anh đang kín đáo nhét vào cái bao tay của em mấy tờ giấy bạc lớn. Làm sao mà lúc ấy em lại có đủ sức để ḱm lại không kêu lên, không tát vào mặt anh, em, người đă từng yêu anh từ thuở c̣n thơ, em, mẹ của con trai anh, mà anh lại đi trả tiền em về cái đêm ân ái này. Trước mặt anh, em chỉ là một con điếm ở đường phố Tabarin, không hơn không kém - và anh đă trả tiền em, phải trả tiền em! Anh quên em chưa đủ sao mà anh c̣n phải làm nhục em thế này nữa.



Em vội vă vơ quần áo, em muốn đi, đi ngay. Em đau đớn quá rồi. Em giơ tay với chiếc mũ: nó ở trên bàn viết bên cạnh b́nh hoa hồng, những bông hồng bạch của em. Bấy giờ, em chợt cảm thấy một đ̣i hỏi mănh liệt không sao cưỡng nổi, em phải thử một lần nữa đánh thức những kỷ niệm của anh dậy: "Anh có thể cho em một bông hồng bạch được không?” em nói - "Rất vui ḷng!", anh trả lời. Và anh lập tức cầm lấy một bông. "Nhưng có lẽ hoa này là của một người đàn bà nào tặng anh, một người đàn bà yêu anh?" em hỏi."Có thể" anh nói, "Nhưng anh không biết. Những bông hoa đó, anh không rơ ai cho ḿnh, cho nên anh thích chúng". Em nh́n anh, "Cũng có thể đó là của một người đàn bà mà anh đă quên chăng?" Anh ngước mắt lên về phía em, ngạc nhiên. Em nh́n anh chằm chằm. Hăy nhận ra em, hăy nhận ra em đi, cuối cùng, anh hăy nhận ra em đi nào, cái nh́n của em gào lên với anh như vậy!



Nhưng đôi mắt anh chỉ cười thân ái, không hiểu. Anh lại hôn em lần nữa, nhưng anh không nhận ra em.
Em đi thật nhanh ra cửa, bởi v́ em cảm thấy nước mắt trào lên và không thể để anh thấy được. Quá hấp tấp, suưt nữa em đâm sầm vào bác Jăng, người lăo bộc của anh, ở pḥng chờ. Bác hoảng hốt nhảy vội sang một bên và mở phắt cửa cho em qua. Và trong khi em nh́n bác lúc ấy - anh có nghe em đấy không? - trong cái giây phút đồng hồ ấy, khi nước mắt lưng tṛng, em nh́n ông lăo, em thấy mắt bác loé lên một ánh đột ngột. Trong có một giây thôi, anh nghe thấy không? Trong cái giây phút đồng hồ ấy, người lăo bộc của anh, đă nhận ra em, vậy mà kể từ hồi niên thiếu, bác ta không hề gặp lại em.


Em những muốn quỳ thụp xuống trong tay bác! Em giằng vội từ chiếc bao tay ra mấy tờ giấy bạc mà anh đă thí cho em và dúi vào tay bác. Bác run lên, nh́n em sợ hăi, trong cái giây đồng hồ ấy, có lẽ bác đă hiểu em hơn anh trong cả cuộc đời anh. Tất cả những người đàn ông, phải, tất cả đều chiều chuộng em, tất cả đều tốt với em. Riêng anh, chỉ có riêng anh là quên em, riêng anh, chỉ có riêng anh là không nhận ra em.



***

Signature:
Trả lời với trích dẫn