Tự bao giờ...
Tự bao giờ anh thấp thoáng như sương
Chợt qua thềm, rồi chợt đi lặng lẽ
Vần thơ vội treo lên tường khe khẽ
Rồi kệ mưa kệ nắng gội hoen phai...
Tự bao giờ ngơ thưa dấu chân ai
Trên lối cũ chỉ c̣n dăm vết sót
Ly rượu hứa nhạt rồi vui-thú-ngọt?
Có nụ cười lắng xuống giữa trầm ngâm
Tự bao giờ thơ tự dỗ bâng khuâng
Khu vườn lạ chắc nhiều hoa trái mới
Miền cũ kỹ thêm dài năm tháng đợi...
Phía sau người những chiếc lá thầm bay
Ở nơi này kỷ niệm vẫn thơ ngây
Im lặng đón, im lặng đưa gót khách
Tự bao giờ giữa ḷng nhau khoảng cách
Để tay này ngần ngại nhớ tay kia...?
PL 28.9.11
Lần sửa cuối bởi phale; 28-09-11 lúc 02:42 PM
|