Bỗng
Bỗng trần gian hoang vắng
Bên ḿnh chỉ gió thôi
Bỗng nỗi niềm quá nặng
Buông tay hoài không trôi...
Thèm làm con ve ngủ
Qua hết mùa xanh xao
Ôm cơi ḷng tuyết phủ
Không nhớ ai từng chào...
T́nh xa xăm tiếng gọi
Buồn khản giọng ru thơ
Tim câm rồi không nói
Gieo neo giọt lệ mờ...
Trần gian đâu cung quế
Ta cài then chối người
Bỗng ră rời như thể
Sợi khói phai cuối trời...
PL 1.7.11