Lâu lâu hông sến
Ṃn
Một con đường rẽ vào hướng lăng quên
Con đường bỗng không là con đường nữa
Khi con đường vỡ ra thành hai nửa
Mắt nh́n em mà chân bước xa xăm
Một con đường chẳng thể tới trăm năm
Đă dở dang trên bước chân dang dở
Đă xóa nḥa trước hai chiều quên nhớ
Em nói chia tay,tan biến cả con đường
Trái tim tôi vẫn mỏi ṃn nhớ thương
Người ta bảo con đường sinh ra khi bàn chân ṃn lối
Sao t́nh ṃn lại rẽ vào đêm tối
Không vẽ dùm tôi lấy một con đường
Chẳng có ǵ dẫu hoa dại ngát hương
Chẳng có ǵ dẫu rong rêu xanh mướt
Cỏ cây phủ hết rồi,làm sao tôi bước được
T́nh đă ṃn sao chẳng ṃn lối tôi đi?