Rồi mai...
Em biết chứ, ranh giới này anh vẽ
Sợ dây trầu quấn quưt gốc cau xa
Tay nắm lại sợ bàn tay níu lấy
Đành long đong trong biển nhớ thật thà
Rồi nỗi nhớ sẽ phai dần thôi nhỉ?
Em vốn hiền, lại giỏi giấu tâm tư
Mang trong ḿnh lá gan của thỏ
Dẫu yêu anh đến thế cũng vờ...
Em sẽ chọn một người đang chờ đợi
Để quên một người... như sách vở hay khuyên
Anh đừng nữa, nhọc ḷng t́m mai mối:
"Yêu người ta đi...". Tủi lắm con thuyền...
Rồi mai đến, có thể là lâu lắm
Nhưng thể nào cũng đến, chẳng lo đâu
Em cứ nhớ, cứ thương ai cấm được
Dẫu chỉ ḿnh em, chăm chút phía này cầu...
PL 13.6.11