Trần trụi
Ta gơ bao ngày khung cửa khép
Nản ḷng vẫn đứng đợi loanh quanh
Ta ơi cỏ đă xanh rồi đấy
Và lá đầy sân vẫn lặng mành
Tự vẽ cho ḿnh vạn lư do
Rằng thương rằng nhớ thật hay ho
Rằng người chắc hẳn đang buồn lắm
Nên chốn yêu xưa đứng thập tḥ...
Ta vuốt ve ta ngàn lăng mạn
Nào hay trần trụi lắm ta ơi
Dây chuông người cắt... không nh́n lại
Người kệ cho ta tự khóc cười
Người vẫn vui đùa ở cạnh ai
Chỉ ta cô độc nhớ bờ vai
Hiểu ra lệ đắng tuôn nườm nượp
Mới biết... yêu đương... tựa đánh bài...
PL 3.6.11