Hương thầm
Phan thị Thanh Nhàn
Cửa sổ hai nhà cuối phố
Không hiểu v́ sao không khép bao giờ.
Đôi bạn ngày xưa học cùng một lớp
Cây bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa.
Giấu một chùm hoa sau chiếc khăn tay,
Cô gái ngập ngừng sang nhà hàng xóm,
Bên ấy có người ngày mai ra trận
Họ ngồi im không biết nói năng chi
Mắt chợt t́m nhau rồi lại quay đi,
Nào ai đă một lần dám nói ?
Hoa bưởi thơm cho ḷng bối rối
Anh không dám xin,
Cô gái chẳng dám trao
Chỉ mùi hương đầm ấm thanh tao
Không dấu được cứ bay dịu nhẹ.
Cô gái như chùm hoa lặng lẽ
Nhờ hương thơm nói hộ t́nh yêu.
(Anh vô t́nh anh chẳng biết điều
Tôi đă đến với anh rồi đấy...)
Rồi theo từng hơi thở của anh
Hương thơm ấy thấm sâu vào lồng ngực
Anh lên đường
Hương thơm sẽ theo đi khắp
Họ chia tay
Vẫn chẳng nói điều ǵ
Mà hương thầm thơm măi bước người đi.