Không đề thứ...
...Thơ em làm anh đau xót.
Thơ em làm anh ngậm ngùi...
Em vô ư khiến vần thơ mắc tội
Chữ vô t́nh, gieo khổ đến cho anh
Về lặng lẽ lục từng câu phán xét
Lời vu vơ, sao khổ ấy người giành
Con suối nhỏ, nguồn sầu loang vời vợi
Không nỡ nào dây vào áo nhau mang
Thơ gói ghém nỗi niềm riêng rung động
Hay giữ lại thơ khỏi bận ḷng chàng?
Vẫn biết lắm, trái tim không đơn giản
Vẽ ṿng tṛn, vạch ranh giới ra ngăn
Không đáp án cho những điều anh hỏi
Thơ vụng về, cho ai đó băn khoăn...
PL21.4.11
Vần thơ buồn nào đâu có tội
Sao ngăn ?..khi cảm xúc dâng trào
Đọc thơ em đồng cảm với nhau
Nên mạo muội ḥa vào nhịp thở.
Ai cũng mang nỗi sầu dang dở
Cùng sẻ chia cay đắng ngậm ngùi
T́m đâu ra những từ ngữ vui
Đừng nghĩ vô t́nh làm anh khổ.
Chưa đáp án giải mả : “duyên số”
Dù vạch ra ranh giới cách ngăn
Tự ḿnh dựng ra chuyện khó khăn
Chứ vần thơ nào gây nên tội…
Mặc Nhân Sơn
|