Về đọc thơ người
Ngồi lật thơ ai giữa ngày sắp hết
Đọc những câu vui, lẫn với câu buồn
Lặng lẽ như tằm se tơ gởi dạ
Một sợi t́nh dài thơ chải chưa suôn...
Ta gạt gẫm ḿnh, ghép những cái tên
Thơ viết cho người... ưu tư trăn trở
Con chữ bùi ngùi... theo từng trang mở
Se thắt ḷng ḿnh chạm những châu sa
Vần thơ như thuyền chở nhớ nhung xa
Hạt nắng, hạt mưa bồng bềnh chữ giợn
Có mối t́nh câm bóng h́nh lẩn vẩn
Có nỗi đợi chờ khắc khoải nghiêng câu
Ngồi lật thơ người... thương quá t́nh sâu
Ta hiểu ḷng ai... lặng ḿnh ngồi khóc
Trong cơi đời riêng, nỗi niềm then đóng
Mai... nếu tay cầm... lệ ướt nhau thôi...
PL 16.3.11