Mưa
Mưa hạ chiều... buồn như nước mắt
Cây giật ḿnh ngơ ngác mưa lay
Có phải mưa lạc từ kỷ niệm
Bay ngược mùa đến đậu trong tay
Mưa lặng lẽ, chan sầu vào lá
Chan nỗi niềm vào khóe mắt ai
Bên song vắng, tiếng mưa nhè nhẹ
Hạt đan nhau... da diết thật dài
Ai qua phố vội vàng ô xám
Chợt trong ḷng một tiếng mưa nghiêng
X̣e tay hứng giọt quen giọt lạ
Nghe ngày xưa bươn bả về t́m...
Mưa hạ chiều... chiều tan vào gió
Ta tan vào cô lẻ buồn so
H́nh như có tiếng chiêm bao vỡ
Thương quá t́nh yêu cũng định giờ...
PL 15.3.11