Xuân Vắng
Ai gánh chiều mà thổn thức hoàng hôn
Tia nắng nhạt cuối ngày bàn chân chẳng nỡ...
Ḱa mê nón rách
Dáng liêu xiêu kẽo kẹt ráng chiều tà
Đôi vai gầy giọng rao vẳng gần xa
Trên mẹt bày dăm bơ củ lạc
Một dúm khoai từ khoai lang da nhợt nhạt
Chuối nấu gầy như ngón của bàn tay
Gánh hàng quê lạc bước giữa xưa nay
Bức tranh quê in h́nh trên cung đường tráng lệ
Gió lay tà áo
Khung trời mờ trong mắt ánh đèn đêm
Chỉ Xuân về người ấy lại có tên
Chốn quê ấy có chồng con khẽ gọi
Chỉ c̣n tôi tự hỏi
Ngày xuân quang gánh lạc nơi nào
KHT
|