Hoài Niệm
Khi nh́n viễn tượng buổi tṛn trăng
Ḷng ấp ngây thơ không vết hằn
Ngẩn mặt nh́n lên cười rạng rỡ
Tay ôm quyển sách bước thung thăng
Nhuỵ ướm hồn hoa, nắng nhuộm đường
Vàng ngay lối gót ánh muôn phương
Gió chen với tóc,reo theo lá
Chân cuốn cuồng theo tiếng trống trường
Không đoái hoài chi những tiếng yêu
Con tim hời hợt ngẩn ngơ nhiều
Làm thinh cuối mặt chưa ḥ hẹn
Chưa biết mộng mơ, chưa biết yêu
Tháng đến ngày qua ḷng động ḷng
Chiều mơ tối tưởng đă hay mong
Năo nề chun chút ḷng vương tử
Đă nhận vần thơ nhưng dối ḷng
Ngày kia,Cuộc thế hết thanh b́nh
Em ở hậu phương,anh chiến chinh
Chưa kịp buông lời thu đă lỡ
Em ôm bóng lạc,anh vô t́nh
Phiêu Dao
|