Thơ Vịt Anh
VỆT BÓNG TRIỀN ĐÊ
Hồi con gái chị xinh tươi nức tiếng
Trai làng trên,xóm dưới dập d́u
Ai cũng muốn làm mắt xanh xao xuyến
Thấy từ xa đă huưt sáo ghẹo trêu
Nhà tôi ở cạnh bên nhà chị
Thế là thành bưu tá chuyển thư
Vốn nhiệt t́nh,anh nào tôi cũng quư
Giúp hết ḿnh...miễn bánh trái vô tư
Vài năm sau tôi xa làng đi học
Có nghe tin chị đă lấy chồng
Chị được gả nhà cành vàng lá ngọc
Tôi cũng mừng,số chị hết long đong
Gặp lại chị khi trời chiều dần xế
Chị gượng cười tím tái vết thâm
Nơi mi mắt nhăn nheo rănh lệ
Thân gái mỏng manh...Ôi,cái đức ông chồng
Tôi gặng hỏi chị dấu hoài không kể
Vô ư trượt chân vấp ngă thôi mà
Cậu vẫn vậy,nghĩ nhiều quá thể
Chị lại cười...gượng gạo,xót xa
Luỹ tre làng chuyện ǵ dấu nổi
Từ cái mâm bay đến những trận đ̣n
Từ chén rượu say sưa đến người vợ thành nên tội
Từ người chồng bạo hành đến thút thít những đứa con
Thế giới này chia ra hai nửa
Một nửa của đàn ông,nửa c̣n lại vốn thuộc đàn bà
Sao đàn bà vẫn khổ đau,lệ ứa
Mặc đàn ông dày nụ xéo hoa
Hai chị em nói dăm ba câu chuyện
Chị cho hay đến lúc phải về
Tôi đứng nh́n chị liêu xiêu quẩy gánh
Vệt bóng dài leo lét triền đê
16/11/2010
Lần sửa cuối bởi Vịt Anh; 11-12-10 lúc 12:28 PM
|