MTTD - 76
Thu gửi em!
Anh chẳng kịp về…
thăm Hà Nội chiều nay
Chắc gió heo may
đã xạc xào song cửa
Thoảng hương cớm mới và nồng nàn hoa sữa
Trời Hà thành trầm mặc giữa thu sang
Sóng nước hồ Gươm chắc vẫn gợn mênh man
Và nắng hanh hao
lá vàng rơi ngập phố
Bụi thời gian phảng phất màu mái cổ
Rặng liễu bâng khuâng
buông tóc
xỏa đôi bờ…
Ở Sài thành anh xin làm khách thơ
Nhặt những vu vơ
những dỗi hờn ngày trước
mang trải đều trong chiều mưa hai đứa
để nối nhớ xoay vòng
Thương em dáng mong manh…
Hà Nội bây giờ
sương sớm còn long lanh?
Dường như năm nay mùa đông về chậm trễ
Chuyện tình đôi ta đã đi hết mấy mùa dâu bể
Rồi sẽ trở bông
và đơm trái ngọt lành…
Lối hẹn hò giờ vắng bước chân anh
Đừng buồn em nhé!
Mắt môi dưng lệ ướt
Mình sẽ mãi nắm tay nhau,
Dẫu dòng đời xuôi ngược
Thiên lý muôn trùng chẳng thể nào
ngăn cách được đôi ta…
ĐÁNH GIÁ CỦA NẮNG XUÂN
• Đây là bài thơ tự do khá hay, có hậu viết về tình yêu và nỗi nhớ. Hai người bạn tình ở hia đầu đất nước, họ yêu nhau đã lâu, từng vượt qua nhiều trắc trở. Chàng trai đang gửi gắm nỗi lòng và thầm hẹn ước đoàn viên.
• Nhược điểm theo tôi là khúc cuối, vừa diễn giải rườm ra vừa mất vần một cách rất vô lý. Theo tôi đến đây là đã quá đủ: “Rồi sẽ trở bông và đơm trái ngọt lành…/ Lối hẹn hò giờ DÙ vắng bước chân anh” nhưng phải bổ sung chữ DÙ vào thì kết mới đẹp. Tiếc quá!
• Lỗi chính tả quá nhiều như: “hương cớm” (cốm), mênh man (mênh mang hoặc miên man), xỏa đôi bờ (xõa); nổi nhớ (nỗi); dưng lệ ướt (rưng).
• Tôi rất thích bài thơ này và rất phục tác giả
• Điểm đánh giá cuối cùng: 84/100 điểm.
Chúc mừng bạn và cám ơn bạn đã tham gia cuộc thi.
............
ĐÁNH GIÁ CỦA QUÂN TẤN
Bài thơ tự do khá hay. Người con trai ở Sài Thành men theo dòng hồi tưởng thông qua hình ảnh mùa thu trong ký ức để thể hiện nỗi nhớ thương đối với người con gái ở thủ đô.
Anh chẳng kịp về…
thăm Hà Nội chiều nay
Chắc gió heo may
đã xạc xào song cửa.
Từ “chắc” sử dụng rất đắc địa. Từ đó, những nét thu Hà Nội lần lượt hiện ra với hương cớm mới, sóng nước Hồ Gươm, rặng liễu bâng khuâng… như nhắc nhở người ở xa rằng anh không bao giờ quên kỷ niệm và em cũng như thế nhé. Lại sợ người con gái chưa tin tưởng, người con trai bảo rằng anh ở Sài Gòn chỉ làm một khách thơ nhớ về em với những giận hờn vu vơ ngày cũ. Dòng hồi tưởng của chàng lại trở về Hà Nội và điều quan trọng nhất chàng muốn nói chính là niềm tin yêu vào người con gái, vào cuộc tình đẹp đẽ thủy chung của hai người dù:
Chuyện tình đôi ta đã đi hết mấy mùa dâu bể
Rồi sẽ trở bông
và đơm trái ngọt lành…
Bài thơ hay nhưng có nhiều lỗi chính tả không đáng có làm giảm giá trị bài thơ về mặt hình thức. Ta cảm giác như tác giả dành thời gian chăm chút đứa con tình thần của mình hơi ít.
Chấm điểm;
85 điểm cho bài thơ này.
|