Quote:
Nguyên văn bởi phale
Lặng
Chợt nhận ra quanh ḿnh thật trống vắng
Khi một ngày hẫng hụt giữa thói quen
Trời thảy gió cho ngày thêm lạnh lẽo
Ta níu lấy thơ ngồi khóc thật hiền...
Có những điều khi không c̣n mới biết
Là một phần của máu thịt xương da
Rời khỏi ngón co bàn tay chới với
Chợt nghe ra cô lẻ đến không ngờ
Em sợ hăi những hững hờ xa lạ
Ngỡ như ḿnh vừa rớt lại sau lưng
Tim nhút nhát nên ḷng mau hờn tủi
Nhiều khi buồn vô cớ... bỗng dưng...
Mà cuộc đời nhiều khi đâu biết trước
Những mất c̣n khi chạm phải mới hay
Sợ đau đớn nên thầm xây khoảnh cách
Dưới chân ḿnh nghi ngại chực đâu đây...
PL 24.11.10
|
Em lo sợ những ǵ chưa biết tới
Bởi niềm đau c̣n dằn vặt trong tim
Nửa vùng vằng, nửa lại muốn lặng im
Quá khứ ơi muốn t́m quên cũng khó…